Gặp lại Ngải Đông Đông trong dáng vẻ khác hẳn Khải Tử cũng thấy nao lòng: “Mày mới được thả mấy hôm sao đã phải vào rồi?”
Ngải Đông Đông thì tỏ ra rất bất cần, nó vừa cởi cúc áo vừa thở hắt ra: “Thì bị tóm chứ sao.”
“Làm gì mà bị tóm?”
“Chôm chỉa, bị bắt.”
Khải Tử trợn mắt: “Lại chôm đồ của Triệu Đắc Ý à?”
“Đời nào.” Ngải Đông Đông thở dài: “Thôi bỏ, bỏ đi, lần này coi như em xui xẻo. Em dọn giường tí đã rồi anh em mình nói chuyện tiếp.”
Ngải Đông Đông nói rồi bò ra dọn dẹp, không ngờ mới cặm cụi làm một tí nó đã bị véo mông một cái, nó nhảy bắn lên, ngoảnh phắt lại thì thấy một lũ đàn ông đang cười đểu, mắt dòm nó chằm chằm.
Ngải Đông Đông nóng bừng mặt, nó ngượng ngùng vỗ mông mấy cái, không thèm chấp.
Lần này nó vào không phải tay trắng như lần trước mà còn ôm theo một cái bọc to. Nó lôi trong bọc ra nào quần áo, đồ dùng vệ sinh đủ thứ. Xếp sắp xong thì có người sán lại cạnh nó, là một phạm nhân cùng buồng tên Trương Quốc Dân, độ ba mươi tuổi, mặt mũi thật thà nhưng con mắt thì láo liên.
“Đông Đông nè, cần chú giúp gì không?”
Ngải Đông Đông đưa mắt nhìn gã rồi tụt giày trèo lên trải ra giường: “Thôi ạ, cảm ơn chú Trương.”
Trương Quốc Dân ngồi xuống cạnh giường, hí hửng ngắm nó. Hầu Tử đang nhìn Khải Tử, nghe chuyện liền quay sang, cười hề hề hỏi: “Sao đấy lão Trương, trâu già định gặm cỏ non à?”
Phòng giam lập tức rộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-doc-than-vang-muoi/1793539/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.