Bởi lẽ Lâm Lang trước nay vốn thích nghe tiếng mưa, nên cửa sổ luôn hé ra một khe nhỏ. Mưa rơi lộp bộp bắn lên ô cửa kính nghe sao mà mơ mơ hồ hồ. Tiếng sấm cực nhỏ truyền đến từ xa xăm, phảng phất như cách một áng mây thật dày. Lâm Lang thở dài một hơi, nói: "Giá ngày nào cũng đổ mưa thì hay quá."
Hàn Tuấn nghiêng người nhìn cậu, cười hỏi: "Sao thích trời mưa dữ vậy?"
"Trời mưa ngủ mới sướng. Từ bé tôi đã thích mưa rồi, nghe tiếng mưa trong lúc ngủ thoải mái cực kỳ. Ở đây vẫn chưa nghe rõ đâu, chứ hồi tôi còn ở nhà, bên cạnh phòng tôi ngày xưa là chuồng dê, trên mái lợp plastic cực dày, mỗi lần trời mưa là tiếng lộp độp vang rõ to. Nhưng từ khi tôi lên cấp ba, quanh năm suốt tháng chẳng mấy khi ngủ ở nhà, cơ hội được nghe cũng ít đi."
Giọng Lâm Lang dần nhỏ đi, cậu không dám nói thêm gì nữa. Cậu cảm giác mình càng thốt nhiều câu thổ lộ nỗi lòng, sự dựa dẫm đối với Hàn Tuấn lại tăng thêm một phần. Cậu từng nghe người ta bảo, hai người yêu nhau, kẻ yêu nhiều hơn luôn là bên chịu thiệt và chịu tổn thương. Cậu sợ bản thân yêu quá sâu đậm, rồi có một ngày sẽ bị thương tổn.
Hàn Tuấn cúi đầu nhìn cậu, hỏi: "Sao không kể nữa?"
Lâm Lang rúc vào lòng hắn, hỏi khẽ: "Sao tự dưng anh lại thích tôi, trước đây... anh cũng đối với người khác như vậy à?"
Hàn Tuấn lắc đầu, nét mặt thâm sâu khó đoán: "Lâm Lang, em biết em rất giống tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-dan-ong-xau-xa/470657/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.