Triệu thị vừa thấy Khương Đào đuổi Thẩm Thời Ân ra, đó chính là muốn nói chuyện cùng nàng, cảm thấy mục đích của chuyến đi này cũng đã hoàn thành được một nửa rồi.
Trên mặt bà thả lỏng, cười hỏi: "Năm ngoái nhà ngươi sống không tồi đi?".
Khương Đào cầm lấy quả quýt ở mâm trái cây bên cạnh, chậm rãi lột vỏ, nói: "Cũng được đi. Bọn đệ đệ đi học, Thẩm nhị ca săn được chút thú hoang, ta vẫn làm thêu thùa".
Lúc này, Triệu thị mới nhớ tới khi ở Khương gia, nàng không ngừng nói sẽ kiếm tiền, trước đó, Thẩm Thời Ân hạ sính bằng một đầu lợn rừng săn, bán được hai trăm lượng. Tuy rằng săn thú hoang là có thể gặp không thể cầu nhưng nghĩ tới có tay nghề như vậy, tiền lời hẳn là không thể kém được?".
Bà bất giác nhanh nhảu vài phần, thử thăm dò hỏi: "Vậy tiền thu được năm ngoái của nhà ngươi... cũng tới số này đi?".
Triệu thị khoa tay múa chân "một", nghĩ là một năm kiếm được một trăm lượng, chẳng phải là quá giàu rồi sao?!
Khương Đào nhìn bà khoa tay, còn tưởng bà hỏi chính là một ngàn lượng. Chính nàng cũng tiết kiệm, đừng nói còn có lão hổ Thẩm Thời Ân săn được đưa về năm trăm lượng.
Tuy vậy nàng tìm Triệu thị pha trò, cũng không nói rõ ngọn ngành với nàng nên nàng không tỏ ý kiến mà cười cười.
Triệu thị vừa thấy nàng cười liền biết mình đoán không sai, sau đó ánh mắt bất giác dừng ở mâm trái cây gần Khương Đào - trong mâm không chỉ có nhiều quýt mà còn có đậu phộng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-toi-than/1188293/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.