Chương trước
Chương sau
Hoàng thị thấy Khương Đào như vậy, vội duỗi tay thuận khí cho nàng, nói: “Sao, trà này không ngon à?”.
Khương Đào ho khan hai tiếng nói: “Vệ phu nhân không phải bảo tỷ đánh hắn mà là nói… Aiz, ta trong lúc nhất thời ta cũng không biết nên nói với tỷ như nào. Tỷ thật sự đánh nó à? Đứa trẻ lớn như vậy còn bị ngài đánh, đánh xong có tật gì thì sao?”.
Hoàng thị nói sao có thể, “Ta cũng không ngốc”.
Lúc này Khương Đào mới yên tâm một ít, lại nghe nàng nói: “Hắn đương nhiên không cho ta đánh, nghe nói ta muốn đánh hắn còn muốn chạy. Mới vào cửa ta liền dùng tay ấn hắn xuống, sau đó lấy gậy đánh vào mông hắn. Mông nhiều thịt, khẳng định đánh không sao”.
“Đây… Lấy đâu ra gậy trúc?”. Khương Đào không biết nói gì cho phải.
“Lúc trở về ta đi mua, gần nhà ta có thợ đan tre nứa, trong nhà cái gì cũng có. Ta mua một bó về, đánh hết ba cái gậy hắn liền thành thật. Còn lại ta cũng không vứt, để ở nhà ấy, lần tới còn có thể dùng tới. Đứa trẻ nhà muội ngoan như vậy, không thì ta cũng mua cho muội một bó”.
Khương Đào vội vàng xua tay cự tuyệt, “Không ngoan thì ta cũng không cần đâu”.
Hoàng thị gật đầu nói cũng đúng, “Tay chân muội yếu vậy khẳng định không đánh được ai. Tuy vậy muội nói Vệ phu nhân không có ý bảo ta đánh hắn thì là ý gì?”.
Khương Đào bèn nói lý giải của bản thân cho nàng.
Hoàng thị vỗ đầu một cái, cười ha ha nói: “Hóa ra Vệ phu nhân nói chính là ý như vậy, nếu không phải muội thông minh thì ta cũng không nghĩ tới chuyện phức tạp như vậy. Tuy vậy cũng coi như sai mà thành đúng, Tử Ngọc nhà ta hiện tại ngoan tới không còn gì để nói”.
Nàng cũng đã nghĩ như vậy rồi nên Khương Đào không còn gì để khuyên.
Tiễn Hoàng thị đi, Khương Đào lập tức tới sương phòng nói chuyện với Khương Dương.
Khương Dương là người biết khắc chế, từ sau khi bị Khương Đào sửa cho cái tật độc mồm độc miệng, hắn ít nói hơn, người nhìn cũng trầm ổn hơn nhiều.
Nhưng nghe tới chuyện này hắn cũng nhịn không được cười rộ lên, nói: “Một đống đòn này hắn ăn cũng không oan. Hiện tại thật sự đệ có thể nói là chuyện quá khứ không tính nữa”.
Khương Đào cũng cong cong môi, lại nói: “Ta và Tần phu nhân tuy có giao tình nhưng là quan hệ giữa chúng ta, việc nào ra việc đó, đệ không cần phải ủy khuất bản thân”.
Khương Dương lắc đầu nói: “Thật không có. Trước đó hắn cũng chưa từng hại đệ, ngược lại còn dọn cục đá đập lên chân mình, mùng một tới xin lỗi đệ, còn bị đệ châm chọc không nói. Hiện tại còn ăn một đống đòn của nương hắn, tuy đệ không phải người khoan dung độ lượng nhưng tới lúc này thật sự là không còn tức giận nữa”.
Khương Đào thấy hắn không nói dối, lại nhìn trên bàn hắn sách xếp thành núi nhỏ, nói: “Vậy đệ đọc sách đi, ta đi hầm canh cho đệ”.
Mùng một, ban ngày Khương Dương ở Vệ gia và Tô trạch, sau mùng hai, cả nhà về thôn Cây Hòe ăn cơm trưa, sau đó Khương Dương chuyên tâm học hành, một bước không ra khỏi phòng.
Khương Đào cũng không giúp được gì, chỉ có thể hầm canh tiếp.
Nhưng canh gà, canh xương gì đó cũng đã ăn hơn tháng, chính nàng nghe còn không muốn uống, nghĩ tới Khương Dương hẳn là còn chán hơn nàng, liền đi tìm Vệ phu nhân một chuyến. Trong nhà Vệ phu nhân đều là người có học thức, nói đến bồi bổ, bà xem như nửa thạo nghề.
Bà đề cử cho Khương Đào vài món canh thuốc, trình tự nấu tuy rườm rà nhưng hiệu quả khẳng định tốt hơn nước canh bình thường nhiều.
Khương Đào chiếu theo phương thuốc, mua nguyên liệu nấu ăn và dược liệu xong, hầm canh ngày càng tốt.
Nàng đi nhà bếp nhìn lửa, xem ra còn phải một lúc nữa mới hầm xong.
Thẩm Thời Ân đang ở giếng trời bổ củi.
Từ khi Hoàng thị tới tìm Khương Đào nói chuyện, hắn đã bổ rồi, chẻ hơn nửa canh giờ, củi bên cạnh cũng đã xếp thành tòa núi nhỏ.
Trời còn lạnh, trán hắn đầy mồ hôi, Khương Đào thấy mà đau lòng, nói: “Khó có được mấy hôm nghỉ ngơi, mệt như vậy làm gì? Trong nhà cũng không thiếu củi, chàng nghỉ ngơi đi”.
Thẩm Thời Ân thả rìu cười với nàng: “Lời là nói như vậy nhưng ta cũng không có việc gì làm. Nhàn rỗi lại khó chịu”.
Hắn và Khương Đào giống nhau, không thể ngồi yên được, Khương Đào cũng thấy mấy ngày ăn Tết này không có thân thích phải đi thăm, không thể đi tú phường làm việc, cảm thấy vô cùng buồn tẻ.
Hai người vừa nói vừa đi vào phòng, Thẩm Thời Ân thấy Khương Đào chán chết mà lại lôi quyển sách thêu hoa ra xem, hỏi nàng: “Muốn ra ngoài chơi mấy ngày không? Dù sao trong nhà cũng không có việc gì, Tiểu Nam và A Dương cũng đã lớn, còn có Tô sư phó chăm sóc, chúng ta rời đi hai ngày cũng không có sao”.
Khương Đào nghe vậy đôi mắt liền sáng lên.
Nàng đương nhiên muốn cùng Thẩm Thời Ân ra ngoài chơi.
Từ sau khi thành hôn xong, hai người chỉ có buổi tối là có thể gặp nhau, ban ngày đều bận việc.
Hơn nữa, cả nhà ở cùng nhau náo nhiệt, không gian riêng của hai người thực sự đã bị ép nhỏ rất nhiều.
Đương nhiên nàng không phải thấy là ở cùng bọn đệ đệ không tốt mà là sau tân hôn, thế giới hai người, vẫn là chưa có nhiều lắm.
Tuy vậy nói là nói vậy, nàng quay đầu nhìn Khương Dương ở sương phòng, nói: “Vẫn là không đi thì hơn. Hai tháng nữa, A Dương đi thi, ta ra ngoài cũng không yên tâm. Mỗi ngày hắn đều thức đêm học bài, nếu là bệnh rồi…. Aiz, vẫn là thôi đi, sau có cơ hội nói sau”.
Đúng lúc Khương Dương ra khỏi phòng lấy trà nghe bọn họ nói chuyện bèn đổi hướng, vào nhà nói: “Cần gì tìm cơ hội sau này, sau thi phủ, nơi đó không có gì chơi. Nhưng thi viện ở tỉnh thành, đệ nghe nói tỉnh thành náo nhiệt hơn nơi này của chúng ta nhiều lắm. Đến lúc đó, tỷ và tỷ phu đi dạo sẽ được nhiều hơn”.
Khương Đào vừa nghe liền cười rộ lên, ý của Khương Dương cũng trùng với ý của nàng. Nàng vốn dĩ không yên tâm Khương Dương đi thi một mình, đến lúc đó đương nhiên muốn đi theo. Thẩm Thời Ân khẳng định cũng không yên tâm bọn họ, cũng đi theo.
Nàng đang chuẩn bị nói tiếp, lại nghe được tiếng cười truyền tới từ bên ngoài.
“Không ngờ Dương ca nhi vào thành ở một năm khẩu khiz lại lớn hơn rồi, thi huyện còn chưa thi đã nói tới thi phủ, thi viện”.
Khương Đào nhận ra đây là thanh âm của đại bá nương Triệu thị, nụ cười trên mặt lập tức phai đi.
Nàng nâng nâng cằm với Khương Dương, ý nói hắn về phòng đọc sách, chính nàng đứng dậy đi gặp Triệu thị.
“Đại bá nương sao lại tới đây?”.
Từ khi dọn vào thành, Khương Đào không thích cùng hai phòng còn lại lui tới. Mùng hai nàng về thôn Cây Hòe một chuyến nhưng cũng là ngày Triệu thị và Chu thị về nhà mẹ đẻ, không có gặp phải.
 Triệu thị vác cái rổ, cười khanh khách nói: “Không phải ăn Tết sao, các ngươi là vãn bối không tới nhà ta chúc Tết. Ta là trưởng bối đương nhiên không thể không nhớ các ngươi, còn không phải là tới tặng các ngươi chút đồ ăn sao?”.
Lời này kẹp dao giấu kiếm, nghe ra không có ý gì tốt. Tuy vậy Khương Đào sớm đã quen, cũng không giận, chỉ cười nói: “Lời này của đại bá nương rất thú vị, ta là nữ gả ra ngoài, theo quy củ chỉ cần về nhà thăm hỏi gia nãi. Ta đã về rồi, không phải là không thấy bà và nhị bá nương sao. A Dương là trường hợp đặc biệt, mùa thu năm ngoài mới biết được thi cử, hiện tại đang là lúc mấu chốt, gia nãi đều để hắn an tâm học hành. Lại nói nếu thật là ta tới cửa chúc Tết, bà và nhị bà nương còn phải cho A Dương và A Lâm tiền mừng tuổi, năm ngoái nhà hai người đều không dễ dàng, ta không thể để mọi người tiêu pha được”. 
Triệu thị sớm đã biết bộ dạng chim cút trước đó của Khương Đào là giả vờ, cũng lĩnh giáo qua sự nhanh mồm dẻo miệng của nàng nhưng không ngờ qua một năm, nàng nói chuyện ngày càng xảo quyệt – nghe nàng nói cái gì, cái gì mà “nhà hai người đều không dễ dàng”, đây là chọc trúng tử huyện của bà!
Năm ngoái sau khi bọn họ phân gia không lâu dọn vào trong thành nhưng bán hết chỗ đồng ruộng được phân, trong nhà lại có Khương Bách đi học, Triệu thị cũng không có mấy trăm lượng bạc như Khương Đào, một nhà ở hẻm Trà Hồ chính là bảy, tám chục một căn.
Bà tốn năm mươi lượng mua nhà cũ ở huyện thành bên cạnh.
Vốn dĩ nghĩ là chỉ chờ tới khi Khương Bách thi được tú tài, cả nhà sẽ có cuộc sống tốt hơn. Nhưng trời không chiều lòng người, Khương Bách qua được viện thí sau xuân phong đắc ý, uống quá nhiều rượu với bạn cùng trường thi gặp gió lạnh nên bị bệnh, thi cử phía sau không tham gia được càng đừng nói gì tới đỗ tú tài.
Mãi cho tới khi thời tiết nóng lên, bệnh của Khương Bách mới dần dần khỏi, kết quả không lâu sau có động đất.
Nhà bọn họ ở vốn là xưa cũ, gặp gió lớn sẽ lọt gió, ngày mưa sẽ bị dột, gặp động đất là sụp tới không có chỗ đứng.
Được nha môn trợ cấp mười lượng hơn, Triệu thị đau lòng lấy ra mấy chục lượng vốn ban đầu.
Sau khi hết động đất, nơi nơi đều tu sửa phòng, nhà nào cũng xây lại, công nhân không đủ dùng, còn cả gạch, bùn, ngói đều tăng giá.
Giống Khương Đào đương nhiên không để bụng, bỏ thêm tiền bạc ra chưa tới nửa tháng liền có nhà mới ở.
Triệu thị luyến tiếc chỗ bạc kia, da mặt dày mang cả nhà tới ở thôn Cây Hòe mấy tháng, chờ tới qua năm giá cả đi xuống, nàng mới mướn người sửa phòng.
Cũng là vì rời huyện thành mấy tháng, ở nông thôn tin tức bế tắc, bà qua năm mới mới biết được Khương Đào mở tú phường lớn – tú phường của Khương Đào tuy sớm đã thành lập nhưng mười mấy người kia, nếu không phải ở huyện thành phồn hoa, lại mua đồ thêu chữ thập của Phù Dung tú trang, căn bản không biết tú phường nhỏ của nàng.
Triệu thị ở xa, người lại keo kiệt, trước đó vẫn luôn không biết.
Trở về trong thành, nghe nói Khương Đào dựa được cây đại thụ là quan huyện phu nhân, giải quyết sinh kế của mấy chục người, tâm Triệu thị ngứa tới không nhịn được, chờ tới lúc ăn Tết phải đi mượn sức của Khương Đào, cho bà phát tài cùng luôn!
Nhưng bà không nghĩ tới Khương Đào căn bản không muốn tới nhà bọn họ, bà ở nhà chờ tới tàn cả hoa, mắt thấy sắp tới Tết Thượng Nguyên, bóng người của Khương Đào cũng không thấy. Bà đành phải hỏi thăm nhà của Khương Đào rồi tự mình tới.
Trước khi vào cửa, Triệu thị còn dặn lòng rằng chuyến này bà tới để bồi dưỡng quan hệ, mặc kệ Khương Đào nói gì, bà cũng không thể tức giận với Thần Tài!
Nhưng bà xưa nay là người không có đầu óc, vừa vào cửa nghe thấy Khương Dương nói cái gì thi phủ, thi viện, nói đơn giản như ăn cơm mặc quần áo vậy, nghĩ tới nhi tử nhà mình năm ngoái thi không ra gì, đầu óc nóng lên bắt đầu muốn phản kháng.
Tuy vậy, Triệu thị rất nhanh thu hồi lý trí, bà vội cười, nói: “Đứa nhỏ như ngươi nói như vậy, giống như ta là đại bá nương mà Tết nhất còn tới làm phiền ngươi không bằng. Ta là thật tâm tới, nghĩ tới các ngươi không cha không mẹ bên người, trong nhà cũng không có trưởng bối nên đặc biệt tới thăm”.
“Hóa ra là như vậy”. Khương Đào rất có hứng thú mà cười cười.
Thẩm Thời Ân liếc nhìn Khương Đào, tuy hắn chưa ở chung với nhà họ Khương nhiều nhưng cũng biết Triệu thị chẳng phải người gì tốt. Nếu không ở trước mắt hắn, hắn không quản được thì thôi, ở ngay trước mặt hắn, trong nhà hắn, đương nhiên không thể nhìn Khương Đào bị người khác khi dễ.
Nhưng còn chưa đợi hắn mở miệng, Khương Đào cười nói với hắn: “Nhị ca không phải còn muốn chẻ củi sao? Chàng đi chẻ đi, ta và đại bá nương nói chuyện một lúc”.
Thẩm Thời Ân thấy nụ cười giảo hoạt của nàng liền hiểu ra, nàng đây là muốn lấy Triệu thị ra tiêu khiển!
Tác giả có lời muốn nói: Một năm hạnh phúc, một năm đoàn viên, mỗi người xấu trước kia đều hạnh phúc ăn đánh (không phải)
Khương Đào: Cảm ơn, thực cảm tạ đại bá nương tới mua vui cho ta. Đáng tiếc nhị bá nương không tới.
Qua chương sẽ viết thành tích thi huyện, chỉ là mở đầu, sẽ không viết quá trình thi, Khương Dương nói hắn tùy tiện thi cũng qua, bảo ta không cần lo lắng
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.