Khương Lâm thật sự là nôn rồi, nôn xong cũng héo cả người.
Cũng may hồ lô là quả sơn tra, cũng không cần nghĩ tới chuyện bỏ ăn.
Khương Đào rót cho hắn một cốc nước ấm, xác nhận thằng bé không làm sao rồi cũng không quản nó nữa.
Cả nhà dùng bữa tối rất đơn giản, sau khi ăn xong thì lấy mấy cái bánh mì làm điểm tâm.
Chờ bọn đệ đệ đều về phòng, trong nhà chính cũng chỉ còn Thẩm Thời Ân và Khương Đào.
Khương Đào tranh việc thu dọn bàn, Thẩm Thời Ân không tranh với nàng, liền giúp đỡ bên cạnh.
Chờ bận xong mọi việc, Thẩm Thời Ân kéo Khương Đào ngồi trên giường, hỏi nàng: “Hôm nay có phải có chuyện gì không được vui không?”.
Khương Đào hỏi sao lại hỏi như vậy?
Thẩm Thời Ân nhẹ nhàng nắm tay nàng, “Trừ những ngày nàng về nhà là ngủ ra, nàng rất thích nói với ta những chuyện trong ngày. Hôm nay một chữ cũng không nói, có phải có chuyện gì khiến nàng không vui hay không?”.
Khương Đào ngượng ngùng cười cười. Nàng cũng phát hiện ra, kỳ thật ngày thường nàng cũng không phải kiệm lời nhưng cứ mỗi tối ở cùng với Thẩm Thời Ân, nàng giống như cái máy hát vậy, có nói cũng nói không hết chuyện, lông gà vỏ tỏi gì cũng chia sẻ với hắn. Chỉ là không nghĩ tới hôm nay mình ít lời một chút lại khiến hắn cảm thấy bản thân đang gặp chuyện buồn.
“Thật ra là không phải chuyện của ta”. Khương Đào nói, “Chính là Lý tỷ tỷ ở cách vách, dáng người cao cao gầy gầy ấy, trong nhà nàng có chút việc”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-toi-than/1188245/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.