Sau khi Khương Đào về nhà lại nướng bánh mì.
Hai hàng xóm của nàng, Vương thị mặt tròn và Lý thị cao gầy, đã chiếu cố nàng rất nhiều nên sau khi nướng xong Khương Đào đều tặng mỗi người một ít.
Tuy rằng không phải đồ gì quý nhưng bột mì cũng đã coi như lương thực tốt rồi, hơn nữa cũng là món mới nên hai người rất cao hứng, lại tới la cà hàn huyên với nàng.
Các nàng rất tò mò vì sao Khương Đào không ở nhà cũ.
Bởi vì trong thành không thể so với nông thôn, ở nông thôn, nam nữ đều phải xuống ruộng làm việc, còn người thành phố lại làm nghề thủ công kiếm ăn.
Nữ nhân không dễ kiếm việc làm cho nên đều là nam nhân làm bên ngoài, còn nữ nhân ở nhà nấu cơm dạy con.
Khương Đào cũng không giấu giếm, nói cho các nàng: “Ta không ở nhà là vì ta cũng tìm được công việc, đi làm tú nương cho nhà người khác. Gia chủ trước đó muốn tiếp khách, ta bận năm sáu hôm mới làm ra được đồ mới, đã nhiều ngày không cần làm vì gia chủ cho ta nghĩ một tuần”.
Hai hàng xóm nghe xong lập tức cả kinh nói: “Còn có chuyện tốt như vậy? Chủ nhà của muội cũng thật tốt quá”.
Nữ nhân tìm việc vốn đã rất khó, hơn nữa, các nàng ở trong thành ngần ấy năm cũng không ai nghe nói làm năm ngày được nghỉ mười ngày cả.
Lý thị có chút ngượng ngùng hỏi: “Có thể hỏi một chút về tiền tiêu ở nhà muội không?”.
Chuyện tiền nong dù là ở thời đại nào cũng là chuyện riêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-toi-than/1188244/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.