Sắc mặt Lâu Duẫn xám xịt: "Họa ta cũng đã đốt rồi, chẳng lẽ nàng thật sự muốn ta quỳ xuống dập đầu 99 cái với nàng? Ta quỳ xong rồi nàng cũng không tha thứ cho ta!"
Liễu Ngân Tuyết dùng ánh mắt "Ngươi có bệnh à" nhìn hắn.
"Ta bảo ngươi dập đầu bao giờ? Ngươi đường đường là một thân vương, ta chỉ là một tiểu nữ tử sao dám để ngươi dập đầu, ta sợ tổn thọ nha." Liễu Ngân Tuyết lãnh đạm nói, "Còn nữa, ta bắt ngươi đốt bức họa à?"
Lâu Duẫn: "......"
Ký ức trong mộng kia thật sự là quá khủng bố, khắc sâu trong tâm trí hắn, đặc biệt là ánh mắt lạnh băng không cảm tình cuối cùng của Liễu Ngân Tuyết, khiến hắn vừa nhớ tới là đau đến tê tâm liệt phế, thế nên lúc này hắn mới không nhịn được nói ra.
Hắn phát hiện Liễu Ngân Tuyết này luôn có thể khiến hắn buông bỏ đề phòng.
Liễu Ngân Tuyết cảm thấy đầu Lâu Duẫn có vấn đề, không muốn nói nhiều với hắn nữa, đứng dậy muốn đi nhưng vừa được vài bước, bỗng nhiên bị Lâu Duẫn ôm lấy từ phía sau, hai tay hắn vòng qua eo nàng, đem nàng gắt gao ôm vào trong lòng.
"Ta ngủ không được." Sườn mặt Lâu Duẫn nhẹ nhàng tựa lên đỉnh đầu Liễu Ngân Tuyết, ngữ khí có chút ủy khuất khó hiểu.
Liễu Ngân Tuyết muốn đẩy hắn ra nhưng không đẩy nổi, nàng không muốn kinh động Trầm Ngư đang ở bên ngoài nên không giãy giụa nữa, cười lạnh: "Ngươi không ngủ được liên quan gì đến ta? Ngươi buông ta ra!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-the-tu-benh-tat/2692747/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.