Lời âu yếm vĩnh viễn là ái dục mê hoặc nhất.
Nàng ghé tai chàng thủ thỉ, lời thầm thì lúc này mạnh mẽ vô cùng, có khi còn thẳng được cả quân lệnh.
Cảnh liễu rủ lả lơi, cỏ cây xanh mướt, căng tràn sức sống.
Chàng dùng một tay vội vàng nâng mông nàng lên, tì lưng Diệp Thê lên lên thân cây, cẳng chân chen vào giữa háng Diệp Thê mà tách ra. Quần cưỡi ngựa cọ vào váy lót mềm mại, chạm đến nơi tư mật, kích thích đến độ khiến hai thân thể khẽ run lên.
"Ưm..."
Diệp Thê thấy Thẩm Tương Uyên thô lỗ như vậy, bất mãn mà kêu lên một tiếng, mũi chân nàng miễn cưỡng chạm đất, dùng hết sức lực, buông lỏng cơ thể, để toàn bộ thân mình ngồi hẳn lên chân chàng.
"Sẽ bị phát hiện mất." Tay Diệp Thê ôm cổ chàng, nghiêng đầu nhìn về phía sân tập phía sau, xa xa có bóng người đang diễn tập.
"Thê tỷ tỷ sợ cảnh màn trời chiếu đất ư?" Thẩm Tương Uyên khẽ cười, cúi đầu cắn lấy nút khuy cởi bỏ lớp áo ngoài của nàng.
"Thiếp..." Lần đó không giống, lúc đó có A Tả đứng canh, hơn nữa lại ở trong phủ, lúc này thì hoàn toàn...Diệp Thê ấp úng nói không nên lời.
"Tỷ tỷ nói vậy, không thấy rất tàn nhẫn với ta sao? " Thẩm Tương Uyên nhìn cần cổ trắng muốt, mượt mà từ từ lộ ra, không kiềm được mà mút liếm, chân lại không an phận mà động chạm phía dưới.
Thẩm Tương Uyên trêu chọc người ta xong, nhưng chính mình không còn đủ kiên nhẫn nữa, nổi tính xấu, "đại điêu" giữa háng không yên phận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-tham-tuong-uyen/1014403/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.