Không biết tướng quân đã ăn gì chưa?
Trong phòng, Diệp Thê tắm gội sạch sẽ xong, nằm trên giường hồi lâu vẫn trằn trọc không ngủ nổi, trong tâm trí đều là bóng lưng đơn độc của chàng.
Hay là mình lén đi xem sao, Diệp Thê nghĩ vậy, nhanh chóng ngồi dậy, đang định xỏ giày, ngẩng đầu lên liền thấy một bóng dáng cao lớn sau cánh cửa.
Xuyên qua ánh nến mờ mờ, nàng nhìn thấy một dáng người cao lớn, thẳng tắp như cái bút, người kia đứng bất động hồi lâu mãi không chịu nhúc nhích.
Là Thẩm Tương Uyên, Diệp Thê không cần nghĩ cũng đoán ra. "Tướng quân?" Nàng nhanh chóng xỏ giày, dò xét hỏi.
Đối phương không đáp, chỉ mạnh mẽ đập vào ván cửa.
Giày còn chưa xỏ xong, nàng đã vội vã chạy ra.
Thẩm Tương Uyên đứng bên ngoài, ngoại bào vắt trên vai, thân hình rắn chắc, da thịt tinh tráng, đẹp như tượng tạc. Có người chạy ra, chàng xấu hổ ngước mắt, ánh mắt dừng trên người nữ tử.
Chàng say đến không còn biết trời trăng, nhất thời không nhận ra Diệp Thê, chỉ cảm thấy phần non mềm, đầy đặn trước ngực vô cùng quen thuộc, sau khi nhìn chằm chằm một hồi, buột miệng, ngây ngô nói: "Bà vú?"
Diệp Thê bị vẻ ngây thơ và lời nói bất ngờ này khiến ngẩn người: "Ta không phải."
"Vậy cô là ai? Sao lại ở trong phòng của ta?" Thẩm Tương Uyên đẩy nàng, đĩnh đạc đi vào bên trong.
Nam nhân muốn vào, Diệp Thê sao cản nổi, đi theo sau lưng chàng cùng tiến vào phòng, không quên đóng cửa lại: "Tướng quân, ta là Diệp Thê đây."
"Diệp Thê...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-tham-tuong-uyen/1014382/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.