Nhưng Thất tiểu nương tử nào chịu nghe những lời ấy, nước mắt dường như một khi chảy ra thì sẽ không thể ngăn lại được, càng khóc càng dữ dội, như thể muốn khóc sạch hết thảy mọi ấm ức tích tụ bấy lâu.
Lão bà tử trong tay vẫn cầm chiếc khăn lau, nghe động tĩnh liền vội vã chạy đến.
"Thất tiểu nương tử, người làm sao vậy?"
Nói rồi, bà ta cau mày nhìn sang nam nhân xa lạ bên cạnh, lập tức quát lớn:
"Ngươi là ai!"
Lời đuổi người còn chưa kịp thốt ra, Giang Oanh Nguyệt bỗng nhiên bật lên một tiếng quát giận dữ.
"Tránh ra!"
Lão bà tử giật mình kinh hãi.
Xưa nay chưa từng thấy Thất tiểu nương tử dịu dàng lại có bộ dạng quát tháo như thế, nhưng nam nhân lạ mặt xông vào hậu viện quả thật là đại sự, sao có thể làm ngơ!
Giang Hoán ý thức được điều này, lập tức tháo khối ngọc bội khắc dấu hiệu của Tam Công tử bên hông xuống, lật tay đưa ra trước mắt bà ta, lúc này mới miễn cưỡng đuổi được người lui xuống.
Mặc dù động tác hắn lưu loát như nước chảy mây trôi, nhưng hắn vẫn không đứng dậy. Chỉ là thân hình hắn quá đỗi cao lớn, dẫu có quỳ một gối dưới chân nàng, tầm mắt vẫn ngang với nàng.
"Tiểu thư..."
Hắn vụng về lên tiếng, bao năm chinh chiến sát phạt, nhưng cuộc đời chưa bao giờ dạy hắn cách dỗ dành một tiểu thư khuê các.
"Đừng buồn nữa."
Nào ngờ Giang Oanh Nguyệt lại càng khóc to hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào cánh tay, thân mình run rẩy không ngừng.
"Tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-thai-pho-giang-ham-ngu/5056445/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.