Giang Hoài Chi thật sự không biết phải hình dung thế nào về tình cảnh kỳ quái này.
Hắn cùng vị thiếu niên thiên tử kia ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn, trên bàn bày đầy những món điểm tâm tinh tế và các món ăn nhẹ thơm ngon mà Dư công công vừa sai người mang lên. Nhưng không ai động đũa, cả hai chỉ lặng lẽ dời ánh mắt, nhìn tiểu nương tử ngồi bên cạnh, đang hăng say ăn bát cháo thịt.
Dư công công đặt nốt đĩa bánh quế hoa cuối cùng xuống bàn, do dự một lúc, cuối cùng vẫn chọn cách lặng lẽ lui ra ngoài.
Lễ nghi ư? Không cần giữ nữa rồi…
Hoàng thượng và Đế sư đều đã quen chiều nàng, lão cần gì phải tự chuốc lấy phiền phức?
"Thơm quá!"
Húp nốt miếng cháo thịt cuối cùng, Phù Dữu mãn nguyện đặt bát xuống, nhưng vừa chạm phải hai ánh mắt phức tạp trước mặt, nàng mới ngây ra, chợt nhận ra hình như mình vừa làm điều gì sai trái.
"Ơ...?"
Nàng rụt tay lại, cúi đầu lí nhí.
"Xin lỗi nha… Hai người đều ở đây, ta cứ ngỡ như ở nhà vậy... Có hơi tùy tiện rồi."
Lần cuối ba người cùng nhau ngồi ăn, có lẽ là đêm Tết Nguyên Tiêu ở Bách Vị Cư.
Khi ấy, thân phận bọn họ đều không như bây giờ.
"Cứ xem như ở nhà là được, ta thích nhìn thấy muội tự nhiên như vậy."
Lý Càn Cảnh cất lời trước, cũng chẳng buồn giữ vẻ uy nghi của bậc đế vương.
"Không ai dám nói muội không tốt cả! Ai nói, ta giết kẻ đó!"
"Thật thích giết người nhỉ?"
Giang Hoài Chi hờ hững tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-thai-pho-giang-ham-ngu/5056441/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.