Ngày hôm sau, tiểu cô nương tỉnh giấc đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện bên cạnh đã không còn ai.
Dưới người là chiếc giường đàn hương chạm trổ tinh xảo mà ngày hôm qua nàng không dám lại gần nhìn kỹ. Bàn tay ngọc nhỏ nhắn vén tấm màn lụa mỏng thêu hoa lan, bàn chân bé xinh khẽ đặt lên thảm nhung, vừa khoác thêm áo ngoài đã nghe tiếng cửa bị đẩy ra.
"Phù tiểu nương tử đã tỉnh rồi."
Người đến là vị ma ma duy nhất trong phủ này. Nàng nhớ, Giang Hoài Chi từng nói bà họ Liễu, là nhũ mẫu của hắn.
"Con chào Liễu ma ma."
Nàng ngoan ngoãn hành lễ trước vị phụ nhân trung niên tóc pha sương, không hề mang dáng vẻ tiểu thư kiêu kỳ.
"Tiên sinh nhà ta đã ra ngoài từ sớm rồi sao?"
"Công tử đi từ sáng tinh mơ rồi." Liễu ma ma gật đầu đáp, tay bưng theo một bát cháo nóng hổi.
"Trước khi đi, công tử có dặn, nếu tiểu nương tử tỉnh giấc, hãy nhanh chóng hồi phủ Thừa tướng."
"A?"
Phù Dữu vừa uống một ngụm canh nóng, nghe vậy suýt nữa bị sặc.
"Sao vừa tỉnh đã vội đuổi ta đi?"
"Dù sao tiểu nương tử cũng là thiên kim phủ Thừa tướng, không tiện ở lại lâu."
Liễu ma ma nói cho nàng nghe sự thật, ánh mắt nhìn nàng có chút phức tạp khó tả.
"Với lại..."
"Với lại cái gì?"
"Phủ Thừa tướng có tin tức truyền đến, Thái tử điện hạ đang chờ ở trong viện của người."
Lần này nàng thật sự bị sặc, ho sù sụ mãi không thôi.
Liễu ma ma vội vàng bước đến vỗ lưng, giúp nàng thuận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-thai-pho-giang-ham-ngu/5056428/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.