Sau khi xả hết cơn tức, Lý Càn Cảnh ngã khụy xuống đất, đau khổ ôm đầu vò lấy tóc mình.
Y biết Tiểu Dữu Tử không thích mình, y cũng là kẻ ngang ngược, từ nhỏ đến lớn đều thích trêu chọc nàng, chọc cho nàng tức giận, nhưng y chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày Tiểu Dữu Tử sẽ là của người khác.
Nếu như y sớm bỏ cái tính tình mà nàng không thích đi thì liệu có phải mọi chuyện đã khác rồi không? Có phải sẽ tốt hơn không?
Có phải y đã sớm đón nàng trong áo phượng khăn quàng, mỗi sáng mở mắt ra là có thể thấy nàng rồi không?
Y gầm nhẹ một tiếng co người lại trên đất, trông chẳng khác nào một con chó hoang bị bỏ rơi.
Giang Hoài Chi vẫn cúi đầu lật từng trang sách, hắn im lặng không nói gì đồng thời cũng không có ý định đỡ y dậy.
Không phải vì hắn cố ý đối nghịch với y mà thực sự là hắn không biết phải mở lời ra sao.
Từ góc độ đạo đức mà nói thì hẳn là hắn nên xin lỗi. Dù sao hai người họ cũng đã có hôn ước mà hắn lại là thầy của y. Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì không biết người đời sẽ mắng chửi thậm tệ đến mức nào, danh tiếng của hắn chắc chắn sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Nhưng lạ thay, trong lòng hắn lại cảm thấy chuyện tình cảm vốn dĩ nên là tự nguyện, làm gì có chuyện đến trước hay sau. Huống hồ, nàng chưa từng động lòng với Lý Càn Cảnh.
Chính lúc này hắn mới nhìn thấu rõ con người của mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-thai-pho-giang-ham-ngu/5056414/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.