Rạng sáng, còn chưa tới giữa giờ Dần Phù Dữu đã mở to đôi mắt sưng đỏ, mơ màng ngồi dậy từ trên giường.
Đêm qua một tay nàng ôm chăn mềm, một tay ôm sách kiểm tra, ném cũng không được, không ném cũng không được. Nàng vừa khóc vừa tức giận mắng Giang Hoài Chi, cũng không biết chìm vào giấc ngủ từ lúc nào.
Kết quả thật bất hạnh, đến giờ nàng vẫn tự nhiên tỉnh lại.
Nghe thấy tiếng động trong phòng, Mộc Lan ngáp một cái, vội vàng bê chậu nước đã chuẩn bị từ sớm tiến vào: “Tiểu nương tử… Ha…Chào buổi sáng…”
“Chào buổi sáng…”
Phù Dữu yếu ớt đáp lại, thoạt nhìn như sắp mất đi nửa sinh mạng: “Hôm nay ta có thể không đi học…”
“Có thể…” Mộc Lan cũng không khá hơn bao nhiêu, hai mắt đều díu lại chỉ còn một khe hở nhưng vẫn cố gắng kéo tay nàng vào chậu nước ấm: “Không phải tiểu nương tử vừa đón sinh nhật hôm qua sao, lão gia đã xin cho tiểu nương tử nghỉ hai ngày.”
Nàng nghĩ ra rồi.
Nàng được nuông chiều từ nhỏ, việc tổ chức sinh nhật lại càng phô trương hơn, tổ chức một lần trong cung vẫn chưa xong, ngày hôm sau còn phải làm yến tiệc gia đình, đại ca đại tẩu, nhị tỷ đã xuất giá từ lâu, thậm chí cả lão thái thái lớn tuổi cũng đều tụ tập lại vì cô nhóc nàng.
Nghĩ đến đây, nàng nâng bàn tay vừa mới rửa sạch lên dụi mắt: “Vậy, vậy ta rời giường làm gì?”
“Nô tỳ cũng không biết.” Dáng vẻ Mộc Lan khóc không ra nước mắt: “Nô tỳ cũng tưởng hôm nay có thể ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-thai-pho-giang-ham-ngu/5056395/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.