Chương trước
Chương sau
7.

Tôi nói rất uyển chuyển.

Thậm chí nói xong thì hối hận.

Hận không thể tát mình hai bạt tai.

Hắn là lão xử quỷ mang đầy oán hận, tôi lại nói với hắn lời như vậy, không phải là muốn tìm chết hay sao?

(*lão xử quỷ: quỷ già còn trinh)

Bầu không khí lặng im rất lâu.

Lâu tới độ trong đầu tôi đã chiếu xong một lượt 108 kiểu chết, mà hắn cũng không nói lời nào.

Tôi thăm dò nói: “Đại, đại ca?”

Tề Gia Trinh không đáp lời, nhưng không khí xung quanh lại như bị đình trệ, lạnh khiếp người.

Tôi sợ thót tim, đổi xưng hô khác.

“Gia……Gia Trinh?”

Hơi lạnh trong không khí đột nhiên tản bớt đi.

“Gọi tướng công.”

Nữ anh hùng co được dãn được.

*gốc là đại nữ chủ大女主: nữ chính mạnh mẽ, độc lập, kiên cường, thành công và có thể nói là đầy quyền lực.

Tôi nhanh nhẹn lựa gió phất cờ, “Tướng công.”

Hắn cười giễu cợt, “Muốn biết ta có được hay không à?”

Không không không, không muốn biết.

Nhưng chưa đợi tôi trả lời, thì đã cảm thấy bờ vai nặng nề, bất ngờ bị đè lên giường.

Hắn từ trên cao “nhìn” xuống, “Vậy thì thử xem nào.”

Khí lạnh bao chặt lấy tôi.

Tôi kêu như heo thọc tiết, “Không được không được không được! Lạnh quá đi!”

Con quỷ trong không khí im lặng giây lát, rồi nghiến răng ken két.

“Vậy ráng chịu đi.”

8.

Cuối cùng, Tề Gia Trinh vẫn giơ cao đánh khẽ.

Hắn hung dữ véo eo tôi vài phát, rồi cười lạnh rút tay về.

“Chỉ có chút tiền đồ như này?”

Tôi giả chết vùi đầu trong gối không hó hé tiếng nào

“Được rồi, đừng vùi nữa, ngủ đi.”

Tôi nhắm chặt hai mắt, dù thế nào cũng không dám nhúc nhích.

“Hầy.”

Hắn không để ý tôi nữa, thuận thế nằm xuống, ngủ cạnh tôi.

Một dòng khí lạnh chui vào ổ chăn, tôi bị lạnh tới nỗi hắt xì một phát.

Bên cạnh giống như có cái máy lạnh không biết mệt mỏi, đang không ngừng truyền khí lạnh cuồn cuộn đến.

“Lạnh.”

Tôi mếu máo tủi thân.

“Giờ biết nói chuyện rồi à?”

Giọng điệu Tề Gia Trinh không vui vẻ gì.

“Lần sau cho em đẹp mặt.”

Lời nói rất hung ác.

Thế nhưng rõ ràng tôi cảm nhận được cỗ khí lạnh trong ổ chăn đột nhiên biến mất.

Không lẽ là……đi rồi?

Tôi lén lút mở một mắt.

Trong bóng tối, cảm giác áp bức cực mạnh mẽ đã biến mất, trong phòng lộ ra một loại yên bình sau cuồng phong bão táp.

Phù.

Lòng tôi cuối cùng cũng thở phào được một hơi.

Vừa nãy xém chút là khiêu chiến một tập 《Tiếp cận khoa học-vũ khí bí mật của quỷ》rồi.

*chương trình truyền hình của đài CCTV

Nói thật lòng.

Trước khi đến đây tôi không sao cũng ngờ được, cuộc đời của tôi lại có một ngày sẽ chung chăn chung gối với quỷ.

Nhưng kỳ lạ là, một quỷ nam nằm bên cạnh tôi, vậy mà trong lòng tôi cũng không quá sợ hãi.

Trái lại còn nảy sinh một cảm giác an tâm vừa kỳ quái vừa bí ẩn.

09.

Tề lão gia đã quy tiên từ sớm.

Làm Đại thiếu gia của Tề gia, đứa con duy nhất của Tề phu nhân, cho dù là chết hay sống, thì địa vị của Tề Gia Trinh ở Tề gia đều khó mà lay chuyển.

Trở thành phu nhân trên danh nghĩa của hắn, địa vị của tôi tất nhiên là không thấp.

Chi tiêu ăn mặc, thứ gì cũng là loại tốt nhất.

Tề phu nhân còn dứt khoát phẩy tay, sắp cho tôi ở trong sương phòng mà Tề Gia Trinh khi còn sống từng ở.

“Nếu còn cần thứ gì thì lại nói với ta, cứ xem như đây là nhà của con là được.”

Lời đã nói đến mức này, nếu tôi không cần thứ gì thì cũng thấy không ổn.

“Nương, thực ra con muốn đổi một cái bài vị mới cho tướng công.”

Bài vị hôm qua đã bị tôi làm bong tróc tàn tạ rồi.

Nếu đổi một cái mới, thì tên quỷ tướng công đó có lẽ sẽ vui vẻ hơn nhỉ?

Lão phu nhân hơi kinh ngạc, “Bài vị bị làm sao?”

Tôi lắp ba lắp bắp.

“Là do……hành động hôm qua mạnh bạo quá, nên không cẩn thận làm rơi hỏng rồi ạ.”

Hành động mạnh bạo?

Hành động gì?

Khuôn mặt mấy chục năm đều bình tĩnh thản nhiên của lão phu nhân từ từ hiện lên một dấu “?”

Tuy Tề Nhược Tuyên bị doạ chạy mất.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy ở như vậy không an toàn lắm.

Cầm ngân lượng vừa lãnh được, tôi một mình lẻn ra chợ.

Nào là dao găm, kim bạc nhỏ, cung nỏ bỏ túi đều mua hết.

Thậm chí còn đổ đầy một bình nước ớt.

Lúc về nhà đi ngang qua một tiệm nhang đèn.

Tôi đột nhiên nảy ra ý tưởng, mua cho Tề Gia Trinh một chút hương long não thượng hạng.

Vừa về tới Tề phủ, tôi đã hưng phấn bừng bừng đi tìm Chiết Hỏa Tử, chuẩn bị đốt hương lên.

*Chiết Hỏa Tử: là dụng cụ thắp lửa người xưa mang bên mình. Chỉ cần mở nắp ra, thổi nhẹ là có lửa

“Em đang làm gì đấy?”

Âm thanh uể oải của nam nhân chẳng biết từ góc nào trong phòng bay đến.

“Đốt hương cho chàng này.”

Tôi mở lòng bàn tay ra, “Có màu đỏ, xanh lá, xanh lam, chàng thích loại nào?”

“Đừng phí công vô ích nữa.”

Hắn chậm rì rì bay ra xa, “Em đốt không được.”

“Tại sao?”

“Không tại sao cả.”

Hắn ngừng một lát, lại bay trở về, cười xấu xa.

“Em là người thế nào của ta, mà muốn đốt hương cho ta?”

Tôi chống nạnh, “Em là hàng xóm ban đêm của chàng.”

“Nghĩa là gì?”

“Ừm, nghĩa là buổi tối ngủ cạnh nhau.”

Hắn vung tay áo quay lưng, “Thật không thú vị.”

Tôi lười để ý hắn, tập trung tinh thần thổi Chiết Hoả Tử.

Nhưng thổi nửa ngày mà ngay cả đốm lửa cũng chẳng có.

Hắn ngồi xổm trước mặt tôi, “Thấy chưa, tâm em không thành.”

*thành trong thành tâm.

Tôi không vui rồi đấy.

“Em không quen dùng Chiết Hoả Tử.”

“Vậy được.”

Tôi lại phồng má thổi hết nữa ngày, vẫn không ích gì.

“Ông bà đã nói, thành tâm mới linh nghiệm.”

Nghe giọng điệu của hắn mà tức đầy bụng.

Cũng không biết do tôi không thành tâm, hay vì tôi đốt không được.

Tôi thẹn quá hoá giận.

“Có phải do chàng ngồi bên cạnh cố ý thổi tắt lửa không?”

Hắn nghe thấy buồn cười.

“Ta có cần phải làm vậy không, hương này đốt lên có thể thiêu chết ta hay gì?”

Cũng phải.

“Có điều nếu là phu nhân của ta thì chắc chắc sẽ đốt được, nhưng đáng tiếc chỉ là một hàng xóm ban đêm mà thôi.”

Hắn làm ra vẻ thương tiếc than thở.

“……”

Tôi nghẹn cả bụng tức, thề rằng hôm nay quyết phải đốt cho bằng được.

Thế nhưng dù tôi thổi thế nào, thì lửa này cũng như bị đông cứng, đốt sao cũng không được.

Cuối cùng vẫn là ông trời thực sự nhìn ngứa mắt, cho nên sai tiểu Đào đi vào đưa điểm tâm.

Lúc này tôi mới biết, thì ra Chiết Hoả Tử bị ẩm rồi!

Thảo nào tôi đốt sao cũng không đỏ!

Thử đổi sang một cái mới, tôi lại gần thổi nhẹ một hơi, hương lập tức cháy lên.

Trong làn khói xanh lượn lờ, là mày mặt hung tợn của tôi.

“Tề Gia Trinh!”

Hắn cười cực kỳ vênh váo.

“Ta đã nói ngay từ đầu, chỉ có phu nhân ta mới đốt được hương này.”

“Tình huống như bây giờ, cái danh phu nhân này em không muốn thì cũng đã nhận rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.