Lục Tử Kỳ đi nhanh mấy bước nhận lấy bó củi nhi tử ôm, ngồi xổm người xuống tỉ mỉ phủi bụi bậm trên quần áo và đôi tay nhỏ bé của nhi tử: “Lăng Nhi rất muốn chơi đu dây à? Ý phụ thân là, chơi đu dây thật?”
Ánh mắt Lục Lăng sáng lên, chẳng qua lại lập tức dè dặt ngập ngừng nói: “Phụ thân nói bây giờ Lăng Nhi không thể chơi, Lăng Nhi nghe lời phụ thân.”
Lục Tử Kỳ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của con, đứa nhỏ này có lúc thật là lanh lợi làm đau lòng người, quả thật mình đối xử với con khiêm khắc quá mức sao: “Lăng Nhi chỉ cần đồng ý với phụ thân, nhất định phải có người lớn chơi cùng mới có thể chơi, hai ngày nữa phụ thân sẽ làm cho Lăng Nhi một bàn đu dây ở trong sân, bàn đu dây thật.”
“Thật ư?” Lục Lăng nhất thời hưng phấn vỗ tay nhảy lên, nhảy hai cái lại cảm thấy hình như là phạm quy củ, vội vàng xuôi tay đàng hoàng đứng ngay ngắn, trịnh trọng gật đầu một cái: “Lăng Nhi đồng ý với phụ thân!”
Nhìn trộm Lục Tử Kỳ một chút, thấy hắn cười nhẹ nhàng cũng không có vẻ trách cứ, liền đánh bạo nói: “Thật ra thì, mới vừa rồi, chơi bàn đu dây kia cùng với phụ mẫu, Lăng Nhi cũng rất thích!”
“Đừng đừng đừng!” Lục Tử Kỳ còn chưa có trả lời, Tống Tiểu Hoa ở phòng bếp “nghe lén” hai cha con nói chuyện liền liên thanh bác bỏ: “Có chơi thật thì tự con chơi đi! Tay chân ta già cả không chịu được sự giày vò của con. “
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-nhan-vien-cong-vu-thoi-bac-tong/178611/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.