Lục Tử Kỳ thấy nàng cứ cúi đầu rồi ngẩng đầu, vẻ mặt có thể nói là Thiên Biến Vạn Hóa (thay đổi liên tục),không khỏi động lòng, tiểu thê tử này của mình, hình như không giống với những cô nương nhà bình thường cẩn thận tuân theo lễ số quy củ, càng không giống với miêu tả ban đầu của người làm mai.
Đúng vậy, “tiểu thê tử”.
Nha đầu mười sáu tuổi, trong mắt hắn, vẫn chỉ là đứa nhóc choai choai.
Thật ra thì, thời điểm Đồng Nhi gả cho mình, cũng chỉ có mười bảy tuổi mà thôi. Thời gian mấy năm ngắn ngủn, không ngờ già nua thế này sao?
“Ban đêm cảm thấy lạnh à?”
“Không phải, đây là cho cha con hai người đắp......” Tống Tiểu Hoa ho khan một tiếng: “Bởi vì Lăng Nhi còn nhỏ, phải cùng chúng ta...... ngủ chung......”
Nhìn lung tung mọi nơi, né tránh sự tìm tòi tràn đầy hứng thú trong ánh mắt Lục Tử Kỳ, Tống Tiểu Hoa cũng biết âm thầm cầu nguyện Lão Tặc Thiên thỉnh thoảng ban phát chút lương tâm làm chuyện tốt, để cho hắn có thể biết ý mình như vậy sẽ không nói rõ ra!
Lục Tử Kỳ nghiêng đầu nhìn qua hai giường của hồi môn này, lại nhìn qua Tống Tiểu Hoa có nét mặt cổ quái, hơi ngạc nhiên. Chẳng lẽ nàng là không muốn...... với hắn, vì sự xấu hổ của cô dâu hay là có nguyên nhân gì khác?
Như vậy cũng tốt.
Tạo ra một quá trình quen thuộc lẫn nhau trước, để cho mình có thể tưởng niệm Đồng Nhi thêm mấy ngày. Mặc dù giây phút quyết định cưới nàng, liền muốn toàn tâm toàn ý đợi nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-nhan-vien-cong-vu-thoi-bac-tong/178610/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.