Thần Hiên không phải không hiểu đạo lý cha mẹ nhớ thương con, lúc này lại thấy Hạ lão gia tâm tình kích động, liền chân thành nói: ""Bá phụ, ta không có nửa phần giả dối, nếu Hạ tiểu thư đã trở lại, phụ thân cùng nữ nhi đoàn tụ mới là quan trọng nhất."
Đối phương tựa hồ buông lỏng tinh thần, khóe lệ cũng rưng rưng: "Thần Hiên... Một chút hiềm khích ngươi cũng không để ý tới... Làm cho lão hủ này không biết làm sao cho phải. Ngươi chịu ủy khuất nhiều năm như vậy, nói đền bù đã là chuyện không thể, sao lại mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua... Sau này có cái gì Hạ gia có thể giúp, toàn gia trên dưới của ta chỉ cần làm được, liền không ngại mà dời non bạt núi."
Thần Hiên biết lão nhân sẽ không để nữ nhi đứng ngoài cửa nữa mới nhẹ lòng nở nụ cười: "Ta chịu khổ nay cũng đã được bù đắp, người không cần bận lòng."
Hạ lão gia lau nước mắt, nhìn về phía A Vi, trong lòng không nói cũng hiểu rõ.
Hạ Vân Phỉ quỳ trước phòng phụ thân, tròng mắt ầng ậc nước ảm đạm rủ xuống, dưới gối cũng xuất hiện mấy vòng xanh tím. Cánh cửa trước mắt cọt kẹt mở, nàng nhìn thấy Thần Hiên cùng A Vi đi ra, trong lòng có chút áy náy cùng xấu hổ, theo bản năng cúi đầu càng thấp hơn.
Đột nhiên nàng nghe thấy một thanh âm trầm thấp lạnh nhạt vang lên trên đỉnh đầu mình: "Phụ thân của ngươi đã bằng lòng gặp ngươi rồi."
Dứt lời, đôi phu thê trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-nguoi-goa-vo/3651883/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.