"Ngươi... Ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Hạ Vân Hàn không nghĩ tới Thần Hiên sẽ xuất hiện ở đây, sao hắn lại biết được muội muội ở "Bạch Vân Am"? Là muốn tìm muội muội trả thù?
"Đã nhiều năm như vậy, ta không biết muội muội còn sống, oán hận cho ngươi, đối với ngươi nhiều lần tính kế là ta không đúng, muốn bồi thường cho ngươi bao nhiêu cũng không đủ." Hạ Vân Hàn ôm quyền với Thần Hiên, "Vân Phỉ năm đó tuổi trẻ không hiểu chuyện, ngươi chớ tính toán với nàng. Có gì không cam lòng, cứ tính hết lên đầu ta."
Thần Hiên cười khổ một tiếng: "Ta chỉ là muốn hỏi thăm tình hình của Hạ bá phụ."
Hạ Vân Hàn thấy hắn quả thật không có oán giận cùng trách hận, ước chừng mấy năm nay cũng đã nghĩ thông rồi?
Thở dài, hắn nói: "Đã là đèn cạn dầu thật rồi... Bằng không ta cũng sẽ không đi xa đến vậy mà tìm Vân Phỉ."
Thần Hiên gật gật đầu, nghe được một trận tiếng bước chân vội vã từ trong truyền ra, không muốn nhiều lời, mang theo A Vi lên xe ngựa, cứ vậy mà đi. A Vi nhìn nét mặt cương nghị chăm chú đánh xe ngựa quay về đường cũ của trượng phu, lại nghĩ tới vừa rồi hắn cùng nam tử xa lạ kia nói chuyện, trong lòng vô cùng nghi hoặc nhưng cũng không dám hỏi ra miệng.
Xe ngựa đến trong thành, cũng không trở về Phạm gia, mà dừng trước một hoa dinh lộng lẫy khác.
Thần Hiên vén rèm, nói với A Vi: "Cùng ta đi gặp cố nhân một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-nguoi-goa-vo/3651882/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.