Suốt mười mấy ngày tiếp theo đó, Trần Thành ở lì trong khoang thuyền, không gặp cũng không nói với ta thêm câu nào. Ta chỉ cảm thấy người sống thoải mái như hắn, bây giờ có kẻ không tuân theo, liền khó chịu mà ra trò giận dỗi, vô cùng nhàm chán. Đi nhờ thuyền của người, đành phải nịnh bợ người, ta có mấy lần đến gõ cửa phòng hắn nhưng hắn một lời cũng chẳng đáp. So hắn với Văn Khải, hắn muôn phần bướng bỉnh hơn đứa trẻ 2 tuổi kia, dỗ không được mà nịnh không xong. Nếu hắn đã không muốn gặp ta vậy ta đành hết cách. Mười mấy ngày trôi nổi, rời xa gia đình đã làm lòng ta buồn khổ, không có cách nào để tâm đến vị công tử kia.
Đêm trên biển, trăng tròn vành vạnh cùng hàng vạn ngôi sao nhỏ phát ra ánh sáng mờ ảo. Ta ngồi trên mũi thuyền, dõi mắt về phía xa xăm lòng chi mong có thể nhìn thấy thuyền phủ Huỳnh. Cũng chỉ là cô bé mấy tuổi, lần đầu rời xa gia đình vô cùng sợ hãi. Mẹ của ta chắc chắn đang đau khổ vô cùng, sức khỏe bà vốn đã không tốt nay nghe tin ta không may rơi xuống biển, chắc chắn sẽ sinh bệnh héo úa. Ta tự mình hỏi, đêm đó rốt cuộc là ai rắp tâm hãm hại, là Phạm Diệu Hằng đó hay sao. Là dì ta ôm hận sau trận thầy giả thầy thật kia, nên mới muốn giết chết ta. Đang miên man trong suy nghĩ, bỗng có một tầng lông ấm áp phủ qua người. Ta ngước nhìn thiếu niên trước mặt đang khoác cho ta chiếc áo Hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-nam-nhan-benh-lai-la-phuc-cua-ta/2895055/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.