Tên phú thương càng chửi càng hăng, vung roi quất liên tục vào tấm lưng còng của người phụ nữ già, cháu gái của bà nằm bên dưới sự che chở vững chãi như thái sơn, gào khóc từng tiếng xe ruột xé gan. Người dân đứng xem hai bên đường, nhưng chẳng ai dám lên tiếng. Dưới vành mắt của vua chúa, dưới luật pháp của phủ Phụng Thiên lại có kẻ ngang ngược bá đạo thế này sao. Ta quay đầu nhìn Trần Thành, gương mặt hắn áp sát hướng về phía kĩ viện, ép ta phải nép mình tì vào thành xe, mùi trầm hương nhàn nhạt trong không khí. Ta ho khẽ vài tiếng hắn nhận ra mình thất lễ, vội xoay người về phía bên kia của xe ngựa, gương mặt phiếm hồng. Hắn phất tay ra lệnh cho một tên thị vệ tiến đến phía đám đông
- Tên kia, mau dừng tay lại, giữa ban ngày ban mặt lại đi ức hiếp đàn bà phụ nữ sao?
Gã trọc phú liếc nhìn tên thị vệ, sau đó quay về phía đám người của hắn cười khả ố. Xoay xoay chiếc nhẫn ngọc trong tay, hắn đi đến gần người thị vệ, hất hàm
- Mày có biết ông là ai không hử? Anh trai của ông đây là thủ vệ kinh thành! Mau cút đi đừng làm hỏng việc của ông, nếu không mày sống không yên đâu con ạ!
Người thị vệ nhướng mi mắt nhìn tên trọc phú, sau đó bật cười
- Anh trai của ngươi là Phan Quốc Khánh phỏng?
- Vậy là ngươi cũng biết cái uy của anh ông rồi nhỉ, còn không mau cút!
Thị vệ ngưng nụ cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-nam-nhan-benh-lai-la-phuc-cua-ta/2895054/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.