“Cốp, cốp, cốp.”
Chạng vạng tối, Vân Sâm dùng búa để đóng gậy tre cuối cùng xuống đất. Nền xi măng xung quanh sàn nhà đều đã rạn nứt, phần lớn đất đá bị xới tung lên, nếu không cố định tường rào thì sẽ rất bất tiện.
Cọc tre được đóng gần như cách đều nhau từ vị trí hai cánh cổng sắt, bao quanh đến khoảng cách hai mét từ chỗ trống trong phòng đá.
Hôm nay ở rừng trúc, cô không đủ thời gian để sửa lại những cái bẫy, cô chỉ có thể mang một số cây cọc trở về, trước hết dùng cọc tre cùng với mấy nhánh dây leo mà Tòa Thành Nát không cần nữa để làm thành một cái hàng rào đơn giản.
Vân Sâm có cảm giác thành tựu, cô đi xem vòng quanh cái bệ nhỏ.
Những nhánh dây leo quấn lên cọc tre rồi quấn quanh phòng đá một vòng, giữa một đống hoang tàn đổ nát nay đã đã xuất hiện cảm giác con người tồn tại một cách mãnh liệt.
Hàng rào như vậy không có tính phòng hộ cao, nhưng lại có sức an ủi con người mãnh liệt, cũng có thể ngăn cản một số loài như hồ ly, chồn hoặc những động vật nhỏ đến gần ngôi nhà đá.
Tòa Thành Nát đứng trước hàng rào vẫy cành cây, lúc này anh mới cảm nhận được “Ranh giới” một cách rõ ràng. Bên trong hàng rào chính là địa bàn của anh, anh không thể bao trùm phạm vi ở phía ngoài hàng rào được.
Anh nóng lòng muốn làm hàng rào trở nên rộng lớn hơn.
Vân Sâm vác cuốc từ trong phòng đi ra thì nhìn thấy bông hoa nhỏ trên đỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-mot-toa-thanh-hoang/217934/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.