Vân Sâm tỉnh dậy.
Mặt trời rất lớn, ánh mặt trời rọi qua mái nhà chỉ còn một nửa chiếu thẳng lên gương mặt cô, ấm áp đến mức khiến người ta không muốn động đậy.
Cô chăm chú nhìn mái nhà một lúc lâu, đây có phải là đang nằm mơ không? Tại sao phòng của cô lại bị lủng một lỗ lớn như thế?
À đúng rồi, bây giờ cô không còn ở Trung Châu nữa mà đang ở một nơi xa lạ khác.
Cô suýt chút nữa đã chết đuối dưới sông, lại còn bị ma quỷ đuổi theo, cuối cùng lại may mắn được ý thức tốt bụng của tòa thành che chở cho cô, đối phương còn đồng ý cho cô ở lại một đêm.
Vân Sâm ngây người ngồi dậy, vừa đói vừa khát, cô sờ trán cảm thấy hơi nóng.
Ngày hôm qua có phải còn xảy ra chuyện gì khác không?
Vân Sâm: “!!!”
Đúng rồi, ý thức của tòa thành muốn chôn sống cô!
Vân Sâm hoảng sợ nhìn trái ngó phải, hình ảnh mấy thứ đồ linh tinh xếp chồng lên nhau cao đến mấy mét vẫn còn in đậm trong đầu cô, xung quanh cũng không có chỗ nào có thể giấu mấy thứ đó đi.
Hay đó chỉ là ác mộng?
Cô dùng đầu lưỡi làm ẩm đôi môi khô nứt nẻ của mình, hai tay chống mặt đất gượng đứng lên, bước chân xiêu vẹo.
Dưới ánh mặt trời tòa thành hiện ra càng nhiều cảnh sắc hơn so với ban đêm.
Đây là một tòa thành có độ cao bằng hai tầng lầu, một nửa mái nhà đã bị đổ ngã, nửa còn lại cũng đã bị cây xanh xâm chiếm. Trong khe hở giữa mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-mot-toa-thanh-hoang/217926/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.