“Tôi tên là Vân Sâm, năm nay mười lăm tuổi, đến từ Trung Châu, nơi đó cũng là một tòa thành giống như ngài vậy.”
Sau tận thế, loài người vẫn tiếp tục sử dụng lịch trước Công Nguyên để tính ngày tháng năm. Kể từ tháng 3 năm 2016 thì bắt đầu xóa bỏ khái niệm thành phố trước đây, chỉ có khu vực có tòa thành thức tỉnh ý thức mới được gọi là thành phố.
Con người sinh sống và tiếp nhận sự che chở của tòa thành nào thì phải có nghĩa vụ hầu hạ cho ý thức của tòa thành đó.
Ý thức của các tòa thành khác nhau sẽ có những sở thích hầu hạ khác nhau, chỉ có một điểm giống là…
Vân Sâm nhỏ giọng thăm dò bằng cách giới thiệu bản thân, những nhánh dây leo màu vàng nhỏ dựng lên thẳng tắp, dáng vẻ không khác gì học sinh ngồi trên ghế nhà trường đang nghiêm túc nghe giảng bài.
Tất cả những tòa thành quả thật đều không cảm thấy bất mãn về “Văn hóa hầu hạ”. Ý thức của tòa thành đều rất thích nghe tất cả mọi thứ liên quan đến con người, như là môi trường sinh sống, tập tục sinh sống, kể cả những việc lặt vặt nhỏ lẻ trong cuộc sống hàng ngày.
Vân Sâm tràn trề hứng thú, lập tức nói to hơn: “Tôi không rõ vì sao mình lại xuất hiện ở nơi này, tôi chỉ biết lúc tôi tưởng rằng mình sẽ phải chết thì trước mắt lóe lên một tia sắc sặc sỡ, sau đó tôi đã xuất hiện ở sông…”
Một tay cô giơ số một, tay còn lại thì giơ số năm, ánh mắt tròn xoe lấp lánh:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-mot-toa-thanh-hoang/217925/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.