Vân Sâm nhanh chóng hoàn thành công việc trong bầu không khí vô cùng áp lực. Sau khi chắc chắn trên người anh em Trà Phủ không có dấu vết ô nhiễm nữa, cô nói: “Xong rồi.”
Dư Triều Gia hỏi anh em Trà Phủ: “Hai người cảm thấy thế nào?”
Anh em Trà Phủ không có cảm giác gì quá lớn, dường như cơ thể đã nhẹ nhàng hơn.
Càng như thế thì càng làm bọn họ sợ hãi.
Em trai Trà Phủ thấy Dư Triều Gia đang nói chuyện thì vội vàng nói: “Tốt hơn nhiều rồi, thế giới đều như sáng lên.”
Vân Sâm cất viên đá đi, cô cẩn thận cất vào túi, vừa ngẩng đầu liền nghe thấy người thanh niên nói: “Đi thôi, tôi đưa em và anh Hoàng đi thăm quan một lát.”
Anh ta không thèm đếm xỉa đến Trà Em.
Em trai Trà Phủ: “…”
Vân Sâm lịch sự tạm biệt anh em Trà Phủ, cô đi theo sau Dư Triều Gia, vốn muốn hỏi vài câu nhưng lời nói đến miệng lại không dám hỏi.
Bên ngoài căn phòng không chỉ có Hoàng Hưng, mà còn có Tần Hảo Hảo với Dư Thanh Hà.
“Chị, thực ra chị không cần qua đây, em và Vân Sâm đã giải quyết xong rồi.”
Dư Thanh Hà nhón chân xoa nhẹ đầu người thanh niên, khích lệ nói: “Lần này may mà có em.”
Cô ấy gật đầu với Vân Sâm, vô cùng biết ơn nói: “Cảm ơn em đã mạo hiểm tới đây, nghe nói bọn em muốn nhanh chóng trở lại Hoa Đình…”
Dư Triều Gia ngắt lời Dư Thanh Hà nói: “Chị, em còn muốn đưa mọi người đi thăm quan Trà Phủ mà, sao chị lại đuổi bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-mot-toa-thanh-hoang/1147749/quyen-2-chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.