Vân Sâm lập tức đặt tờ giấy xuống.
Chỉ một vài dòng ngắn ngủi nhưng nó lại giống như mặt biển.
Nhìn thì thấy sóng yên biển lặng, nhưng bên dưới sóng dữ đang cuộn trào từng đợt.
Cô nghĩ chị Đỗ Quyên sẽ không đùa như vậy đâu. Rốt cuộc trong tờ giấy đó đã viết những gì đây?
Để bãi bỏ nhận thức trước đây, là chân tướng như thế nào mới cần chị Đỗ Quyên cảnh báo bằng những lời lẽ như vậy chứ…
Hoa Đình cảm nhận được sự căng thẳng từ cơ thể cô gái truyền đến, anh vòng qua cổ tay cô, nhẹ nhàng nói: “Nếu em thực sự sợ hãi thì cất nó đi, sau này xem sau.”
Vân Sâm đặt tay lên mép giấy, cách đó một khoảng, cô đang cân nhắc rốt cuộc có nên đọc tiếp hay không.
Cơ hội để tìm hiểu sự thật, sự thật gì đây? Cô có dũng cảm để gánh vác sự thật này hay không?
Khi cô nghe thấy những lời nói của Tòa Thành Nát, cô đang định lắc đầu thì tia sét màu trắng xẹt qua cửa sổ, gió thổi dữ dội khiến cửa sổ va đập mạnh.
Dây leo bên cạnh cửa sổ lập tức đóng cửa sổ lại, nhưng gió đã thổi vào nhà.
Gió không bị cản trở suốt chặng đường, nó nâng tất cả các vật nhẹ có thể chạm vào trên đường lên, kể cả lá thư trên bàn.
Vân Sâm chỉ kịp bắt lại tờ giấy bị gió thổi đi.
Ông trời đã thay cô đưa ra quyết định.
Tim đèn dầu bỗng vụt tắt, một tiếng sấm vào mùa xuân xé tan bầu trời đêm, soi rõ câu đầu tiên trên trang giấy trắng viền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-mot-toa-thanh-hoang/1147711/quyen-1-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.