Vợ… ơi…?
Vẻ mặt Vân Sâm kinh ngạc.
Là do tai của cô có vấn đề, hay do miệng của Tòa Thành Nát có vấn đề rồi?
Cô nghi ngờ hỏi lại: “Anh gọi tôi là gì?”
Hoa Đình vốn tưởng rằng cô gái sẽ rất vui khi nghe anh gọi bằng cách xưng hô đó, nhưng anh không ngờ phản ứng của người đối diện lại khác với những gì anh nghĩ, chẳng lẽ từ ngữ này không tốt sao?
Anh cẩn thận nâng một nhánh dây leo lên và nói: “Anh nhìn thấy câu nói đó phía sau bức ảnh, anh có thể cảm nhận được cảm xúc trong đó. Đây cách gọi một người rất quan trọng với mình, em rất quan trọng với anh.”
Vân Sâm không biết nên giận hay nên cười, sau một đêm căng thẳng, cô mệt mỏi ngồi bệt xuống đất.
Mặt đất toàn là dây leo của Tòa Thành Nát, cành cây kết lại thành một cái ghế tựa phía sau cô.
Hoa Đình lo lắng nhìn Vân Sâm.
Vân Sâm ngồi trên ghế: “Theo cách nói hiện đại, “Vợ” thường được dùng để gọi người phụ nữ nên duyên vợ chồng với người đàn ông, vợ chồng khi đã kết hôn mới có thể gọi bằng cách xưng hô đó.”
Cô lại cảm thấy không đúng, còn nói thêm: “Anh đã khôi phục trí nhớ rồi còn không biết “Vợ” nghĩa là gì hả?”
Dây leo đang nằm trên đầu gối cô, Hoa Đình tủi thân nói: “Anh đã hồi phục, nhưng chỉ nhớ ngày ma quỷ xuất hiện, còn lại mọi thứ đều rất mơ hồ.”
Nhìn thấy sự bối rối của Vân Sâm, anh giải thích: “Không chỉ anh như thế, mà các ý thức tòa thành khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-mot-toa-thanh-hoang/1147701/quyen-1-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.