Trần Tuệ cảm thấy dưới thân mình có gì đó mềm mại. Đau đớn trên đầu như sóng triều mãnh liệt ập tới. Nàng không nhịn được khẽ rên, vô thức định nhấc tay xoa đầu. 
Sau đó nàng nhận ra, thân thể mình thật nặng nề, tứ chi không cựa nổi. 
Nàng như này là... bị gì đây? 
Mí mắt Trần Tuệ đánh nhau một hồi mới tỉnh táo, tầm nhìn mờ mịt dần trở nên rõ ràng. Tay chân cứng còng như xác chết cũng phục hồi. Trần Tuệ tự thấy mình nằm trên một chiếc giường, gắng gượng ngồi lên. 
Nàng ngây người nhìn bốn góc phòng, giây lát hoang mang. 
Đây là một gian nhà cổ kính. Ngoài giường nằm còn có tủ quần áo cổ xưa, bàn thấp cũng là kiểu cũ, phía trên bày một bộ trà cụ, màu sắc lẫn hoa văn quê mùa thô tục. 
Cái khách sạn giả cổ nào đây? Hay phim trường chuyên nghiệp? Nàng đóng phim? Nhưng nàng có phải diễn viên đâu? Vì sao nàng ở chỗ này? 
Trước trán Trần Tuệ giật vài cái, theo phản xạ liền nhấc tay ấn thử. Vừa đụng vào liền đau thấu tâm can. Nàng hít một ngụm khí lạnh, cánh tay run rẩy rụt vào. 
Sao đầu nàng lại ra nông nỗi này? Bị ai đánh?! 
Có lẽ vì bị thương mới tỉnh lại, đầu óc Trần Tuệ nhũn như hồ cháo, não không động nổi, vật lộn một lúc mới nhào nặn được ba vấn đề: 
Đây là đâu? Mình là ai? Mình đang làm gì? 
Trần Tuệ ngồi ngốc trên giường, ngoài cửa bất chợt có người bước tới. 
Người này nhìn cái trán đầy băng vải của nàng, hừ lạnh. 
Trần Tuệ nghe được ngẩng đầu, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-mot-ten-thai-giam-chet-bam/161547/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.