*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đỗ Hoằng Đình cười tôi là con hổ giấy.
Ngày thường giương nanh múa vuốt như ác bá, tới thời khắc mấu chốt lại không làm ăn được gì.
Nhìn vẻ mặt cáo già xảo quyệt của anh, tôi lập tức hiểu ra ngay.
Hoá ra chuyện vừa rồi là anh cố ý à?
Á à, vẫn con ghim vụ phòng tổng thống phủ hoa hồng chứ gì!
Lòng dạ độc ác quá đấy.
Sáng hôm sau, lúc đi toilet, tôi thấy đau nhức như là tra tấn bằng nước ớt vậy, mẹ nó đau thật……
Tôi quyết định phải cho cái tên thối không biết xấu hổ này biết thế nào là lễ độ.
Tôi chối là công việc bận rộn, ghẻ lạnh anh một thời gian.
Chắc là qua được ba ngày.
Sếp Thượng kêu tôi qua bên Quản lý Đỗ một chuyến, nói là có chuyện khẩn cấp phải xử lý ngay.
Công tư phân minh.
Đỗ Hoằng Đình sẽ không nói giỡn lung tung trong phương diện này.
Tôi vội vàng tới công ty họ.
Sau đó tôi thấy Đỗ Hoằng Đình bắt chéo chân đầy phóng khoáng, vẫy tay với tôi ——
“Tiểu Mạnh, lại đây sửa máy tính giúp tôi nào.”
Có biết làm lập trình viên ghét nhất là chuyện gì không?
Bố mày học Toán Rời Rạc vất vả như thế mà mày lại kêu bố đi sửa máy tính!
(Toán học rời rạc (tiếng Anh: discrete mathematics) là tên chung của nhiều ngành toán học có đối tượng nghiên cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-mot-anh-beo-day-tiem-nang/2166158/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.