Thảm rồi!
Tôi có dự cảm chắc chốc nữa sẽ bị đè ra đất đây.
Vừa buông điện thoại là tôi cuống hết cả lên.
Tôi vội nhảy khỏi giường, sang phòng kế bên tìm Tả Tá xin chi viện.
An toàn là hàng đầu, bàn chuyện “áo mưa” cái đã.
Tả Tá nghe thế, trên gương mặt trắng nõn văn nhã hiện lên nụ cười dê già: “Nhưng chỗ tao không có kích cỡ của ổng.”
Á à.
Còn dám mơ ước cả người đàn ông của chị Mạnh đây, mày ngại kiu dài quá hả?
Tả Tá cho tôi một cái áo mưa, “Mày xem cỡ này có vừa không?”
Tôi nhìn thì thấy là free size.
Nếu là ngày trước thì tôi chắc kèo anh không xài được.
Nhưng giờ dáng anh chuẩn thế này, tôi nghĩ chỗ kia chắc cũng không khác cỡ của bọn đàn ông bình thường lắm.
Tôi không do dự chút nào, nói: “Dùng được!”
Tả Tá cho tôi hai cái: “Phòng rách nè.”
Tôi nhớ lại biểu hiện của Đỗ Hoằng Đình lúc bơi lội và chơi bóng rổ ——
“Còn bao nhiêu cái? Cho tao hết đi.”
Sau đó tôi bảo Tả Tá: “Chốc mày sang phòng tao tí nhé?”
Tả Tá hoảng sợ: “Đờ mờ, không ngờ mày lại vậy đấy Mạnh Kỳ Kỳ!”
Tôi: “Mày không tới thì thôi, tao gọi ba thằng trai tơ phòng kế qua giúp đỡ vậy.”
Tả Tá: “Thật là đáng sợ, mày là cái con cầm thú!”
Lúc Đỗ Hoằng Đình tới, tôi nơm nớp lo sợ canh ở cửa lớn.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng thông báo của thang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-mot-anh-beo-day-tiem-nang/2166157/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.