*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Câu nói này có lực sát thương lớn thế nào, Nị có hiểu được không?
Còn dám nghi ngờ Ngộ!
Đối tượng này tồi ứ chịu được, không hề có chút tin tưởng nào giữa con người với nhau, cạch xít!
(Ở đây dùng từ địa phương chỉ chia tay của Trùng Khánh)
Tôi: “Ngại quá, mấy người họ còn chưa thỏa mãn được khẩu vị của em đâu. Dù gì yêu cầu chân chính của em là có được một chàng trai khoẻ mạnh cơ bắp thân hình hoàn mỹ, cơ bụng tám múi cơ.”
Đỗ Hoằng Đình: “Anh không tin.”
Lừa ai đấy?
Không tin thì anh còn hoài nghi làm gì!
Tôi: “Làm gì có đứa con gái nào không cần một anh lực lưỡng, lại đi thích một tên béo chứ?”
Đỗ Hoằng Đình: “Vậy tại sao em lại yêu anh?”
Tôi: “Em đoán là anh biết kiếm tiền, nào ngờ em nhìn lầm rồi.”
Đỗ Hoằng Đình âm u mà rằng: “Mạnh Kỳ Kỳ, quá đáng rồi đấy.”
Hay lắm.
Gọi cả tên lẫn họ của tôi ra luôn.
Tôi: “Ai bảo anh không nghe lời tôi ngoan ngoãn giảm béo? Anh biết không, cảm giác “xếp hình” với anh giống như là… đè lên một đống thịt ba chỉ ấy!”
Đỗ Hoằng Đình: “Cạch xít thì cạch xít!”
Hả giận ghê.
Cách một tầng mỡ rất dày, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng cõi lòng Anh Béo tan vỡ.
Nghe giống hệt như tiếng lòng tôi vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-mot-anh-beo-day-tiem-nang/2166146/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.