*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi ăn sạch sẽ, Đỗ Hoằng Đình nói với tôi: “Lần sau đừng sang nấu cho anh ăn nữa.”
Tôi: “Ăn dở lắm hả?”
“Không phải.”
Chẳng lẽ là sợ béo?
Nhưng trước nay anh ta có bao giờ xoắn xít về chuyện mình béo đâu.
Tôi nhìn cái mặt vô cảm thối hoắc của anh ta, bỗng ngộ ra.
Người ta là người đã có bạn gái rồi, nên phải tem tém khoản này thôi.
Chị dâu xịn quá, dạy bồ đúng chuẩn.
Một thời gian rất dài sau đấy, tôi không hề chủ động liên lạc với Anh Béo nữa.
Một là sợ chị dâu.
Hai là, di động của tôi hỏng rồi.
Người mẹ tay hòm chìa khóa cần kiệm của tôi chỉ gửi cho tôi hai chữ: “Sửa đi.”
Tôi: “Cả phòng ngủ của con đều dùng iPhone 4 rồi ạ.”
“Thế thì làm sao?”
“Con vẫn còn dùng máy cục gạch lỗi thời nè.”
Mẹ tôi: “Mẹ nhường di động của mẹ cho mày rồi mày còn muốn sao nữa? Không cần thì trả mẹ đi.”
Tôi: “Vâng vâng, con sửa con sửa.”
Bất ngờ chính là một buổi tối nọ, Anh Béo gọi điện tới máy bàn phòng ngủ KTX của chúng tôi.
Đàn chị của tôi nghe máy, nghe xong tỏ vẻ: Tê hết cả xương rồi, giọng hay thế này, chị cược 10 tấm mặt nạ đắp mặt chắc chắn là một anh đẹp trai.
Sau đó, tôi được trải nghiệm đắp mặt nạ lần đầu tiên trong đời.
Đỗ Hoằng Đình hỏi tôi: “Sao anh không gọi được vào di động của em?”
Tôi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-mot-anh-beo-day-tiem-nang/149465/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.