*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quá mất mặt.
Tôi quyết định án binh bất động, ngủ đông mấy ngày.
Mãi đến khi lịch sử cuộc gọi của Đỗ Hoằng Đình đã bị trôi tuột xuống trong điện thoại của tôi.
Mấy ngày sau.
Tôi sang thẳng khoa Toán của trường đại học kế bên, vào ký túc xá nam sinh.
Trong văn phòng quản lý tòa nhà là một anh giai quản lý trẻ tuổi.
Anh giai: “Không mang chìa khóa à?”
Tôi: “……”
Nhớ không lầm thì tòa nhà này là ký túc xá nam sinh cơ mà.
Anh giai đeo kính xong thì bảo: “Ồ, xin lỗi không thấy rõ. Tìm người à?”
Tôi: “Xin hỏi anh có biết Đỗ Hoằng Đình không ạ?”
“Không biết.” Anh giai nói: “Cả tòa nhà có tới mấy trăm người, làm sao tôi biết hết từng đứa được?”
“Anh ta khác người bình thường, dễ nhận ra lắm.” Tôi nhớ lại rồi nói: “Anh ta là một kẻ to béo nặng tầm một tạ – tạ rưỡi ấy ạ.”
“Thế thì cô tìm nhầm nhà rồi, tòa này không có ai trên 75kg đâu.”
Sau khi trở về, tôi gọi điện cho bố mình.
Bố tôi: “Nó không trọ ở trường.”
“Vì răng ạ?”
Ăn ở không ra gì nên bị bạn cùng phòng chèn ép?
Thành tích khủng quá nên sợ bạn cùng phòng hạ độc?
Bố tôi: “Bọn bạn cùng phòng học khuya quá nên ảnh hưởng tới giấc ngủ của nó.”
Tôi: “Anh ấy không học bài ạ?”
“Lúc nó ở nhà mình bố chưa từng thấy nó học hành gì bao giờ.” Bố tôi hỏi tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-mot-anh-beo-day-tiem-nang/149464/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.