Một chén cơm thêm một chén canh, còn có vài miếng bánh mật (bánh tổ),An Vô Dạng ăn no đến căng bụng. Nhưng mà trái phải hai người còn không ngừng khuyên cậu ăn nhiều hai miếng, rõ ràng đang làm thiên sứ khó xử. "Ăn no." An Vô Dạng nói. "Ăn thêm một chút." Hoắc Vân Xuyên gắp cho cậu: "Món em thích nhất." Hương thơm ngào ngạt gần trong gang tấc, thiếu niên đã ăn no, cân nhắc trọng lượng của thứ này, ở dưới ánh nhìn chăm chú như có như không của rất nhiều người, há miệng ăn vào. Hoắc ba ba cảm thấy một trận sung sướng, sau đó thu lại tầm mắt, bưng lên chén cơm của mình ăn cho xong, chuẩn bị rời khỏi. "Dạng Dạng, nói chào mọi người." Thanh âm hắn không lớn, lại rất có lực, làm người không thể sinh ra nghi ngờ. An Vô Dạng gật gật đầu, ngoan ngoãn mà đứng lên: "Ông nội, ba mẹ, còn có các chú họ thiếm họ, mời mọi người từ từ dùng, con về trong phòng nhìn Đôn Đôn trước ạ." "Đi thôi." Ông cụ Hoắc lập tức nói. "Nghỉ ngơi sớm một chút." Hoắc phu nhân và Hoắc Kiêu vẻ mặt từ ái nhìn cậu. "Vâng." Thiếu niên mỉm cười, nỗ lực nhịn xuống mong muốn nhảy nhót lập tức có thể về phòng tự do hoạt động, duy trì dáng vẻ đoan trang rụt rè, ở dưới cái nhìn chăm chú của khách rời khỏi. Còn Hoắc Vân Xuyên chưa bao giờ để ý này nọ, cũng có thể từ nhỏ đến lớn, trong từ điển của hắn căn bản không có hai chữ quy củ. Chỉ là thỉnh thoảng nhắc nhở An Vô Dạng, tránh cho đối phương chịu công kích không đáng có. "Lời những người đó nói, em không cần để ý." Hoắc Vân Xuyên nói. "A?" An Vô Dạng cùng đối phương đi ở trên hành lang dài lầu ba, bả vai được ôm thân mật, cậu nói: "Để ý cũng không có biện pháp nha, em lại sinh không được con gái." Chuyện tới bây giờ, Hoắc Vân Xuyên cảm thấy chính mình hẳn là nên nói rõ ràng ra với An Vô Dạng. Hắn nghiêm túc nói: "Không cần bé gái, cũng không cần bé trai, chúng ta có Đôn Đôn là đủ rồi." "A?" An Vô Dạng lại a một chút, có vẻ rất giật mình. "A cái gì?" Hoắc Vân Xuyên nói. Đứa ngốc cậu chẳng lẽ không rõ ràng, sinh con rất nguy hiểm, hơn nữa ảnh hưởng đối với thân thể cũng quá lợi hại. Hoắc Vân Xuyên nghĩ đến đây, lập tức chuyển cánh tay qua trên eo đối phương, không ngoài dự kiến cảm thấy người này gầy đến đáng sợ. Cho nên có cơ hội sẽ ép đối phương ăn nhiều hơn chút. "Anh không muốn có thêm đứa thứ hai sao?" An Vô Dạng nghe đến đó, kỳ thật cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Như vậy cũng tốt." Chỉ có một đứa con sẽ không phát sinh sự tình cưng ai hơn. Ít nhất cho tới bây giờ, cậu cho rằng chính mình còn chưa đủ ưu tú, chắc là không có cách nào trở thành một người ba hoàn hảo. "Tôi sợ em sinh thêm một đứa mạng nhỏ cũng không còn." Hoắc Vân Xuyên giơ tay ôm An Vô Dạng, trong lòng cho rằng An Vô Dạng muốn sinh đứa nữa, đang phiền não, dỗ dành nói: "Nếu em muốn thêm đứa thứ hai, vậy nỗ lực ăn cơm, dưỡng tốt thân thể, có hiểu không?" Loại ngữ khí này, rõ ràng chính là khát vọng muốn đứa nữa đây mà, chỉ là không dám mà thôi? Cũng phải, An Vô Dạng nghĩ thầm, sợ lỡ như thua cuộc, mọi người gánh vác không nổi hậu quả. Đôn Đôn không thể thiếu đi một ba ba, vậy quá đáng thương. Nghe thấy đối phương dịu dàng nói chuyện với mình, dường như là sợ hãi làm mình kinh động, trong lòng An Vô Dạng thật ấm áp. "Vâng." Cậu cũng " ôm " chặt bờ vai rộng lớn của Hoắc Vân Xuyên, trong lòng âm thầm hạ quyết định, sau này một ngày phải ăn năm bữa, mỗi bữa đều có thịt. "Ngoan." Hoắc ba ba hôn hôn cậu, sau đó ngay tại chỗ bế lên, ôm cậu đi xong vài bước đường còn lại. Ba ngày đầu năm qua đi, xã giao cùng nhiều hơn, Hoắc Vân Xuyên cũng không ngoại lệ. Lúc hắn không về nhà, thiên sứ sẽ thả Đôn Đôn vào trong lòng ngực ông nội, vui vẻ mà đi ra ngoài tìm bạn học chơi. Ngày hôm qua, anh em tốt Tiểu Béo gọi điện thoại cho cậu, ngữ khí đặc biệt u oán: "Cậu có cảm thấy hay không, chúng ta đã hơn nửa năm không gặp?" An Vô Dạng sửng sốt, cười nói: "Từ đâu ra hơn nửa năm, rõ ràng tháng bảy năm trước mới gặp nhau." "Vậy cũng khoảng nửa năm rồi?" Tiểu Béo xúi giục nói: "Ra ngoài chơi nha." "Này......" Thiếu niên không người trông giữ nhìn chung quanh một vòng, thực may, Hoắc ba ba cũng không ở nhà: "Được a." Nhưng mà làm sao đi ra ngoài mới là một vấn đề, cậu không biết lái xe, cũng không có xe của mình. Trải qua một phen tự hỏi, An Vô Dạng sáp đến bên người bà nội Đôn Đôn, nói với bà: "Mẹ, con muốn đi ra ngoài gặp bạn, ngài tìm cho con một tài xế được không?" Hết sức là chân thành. Phản ứng đầu tiên của Hoắc phu nhân, hỏi mẹ? Mẹ mẹ mẹ...... Mẹ làm sao dám giúp con quyết định...... "Ừm, tài xế không biết hôm nay có trở về không" Hoắc phu nhân nói: "Mẹ phải gọi điện thoại hỏi một chút." Sau đó thừa dịp lấy lý do đi lên lầu tìm di động, vội vã chạy tới thư phòng chồng. Hoắc Kiêu: "Sao?" Sau khi thấy vợ, ngẩng đầu tháo xuống kính lão. Hoắc phu nhân phiền não nói: "Dạng Dạng muốn ra ngoài chơi với bạn, để em sắp xếp tài xế cho nó...... Anh nói xem đây đâu phải là chuyện nhỏ nha, em nên làm sao bây giờ?" Sắp xếp? Hay là gọi điện thoại cho con trai hỏi một chút? Hoắc Kiêu: "Vân Xuyên không biết?" Hoắc phu nhân: "Chắc là không biết." Chuyện này có hơi khó giải quyết. Hoắc Kiêu nói: "Vậy em tìm một lý do giữ nó lại, nói tài xế đã ra cửa." Sau đó nhìn đồng hồ: "Giờ này, Vân Xuyên chắc cũng sắp trở lại rồi." Hoắc phu nhân hỏi: "Anh nhẫn tâm sao?" Trong lúc tết âm lịch, có người nào không đi ra ngoài ăn uống, nói cười với họ hàng bạn bè. Chỉ có ba nhỏ Đôn Đôn nhà bọn họ, nghỉ đông không đi ra ngoài chơi, cũng không thích thanh nhàn hưởng lạc. Mấy ngày nay trở lại Hoắc gia, ăn cơm no thì ở cùng con trai, ông nội, thời gian còn lại thì kiên trì học tập. Edit: HuynhJJ Hoắc Kiêu cũng không đành lòng: "Vậy anh gọi cho Vân Xuyên nói một tiếng, bây giờ em đi sắp xếp." "Được." Hoắc phu nhân gật gật đầu, ra cửa gọi điện thoại cho tài xế. Không bao lâu, bà xuống lầu nói với An Vô Dạng, hiện tại có thể xuất phát. "Tài xế đang ở trên xe chờ, nhưng con phải mặc nhiều một chút, chú ý an toàn, không cần đi đến chỗ đông người quá phức tạp, cũng không nên về nhà quá muộn." Những lời này An Vô Dạng lắng nghe hết sức nghiêm túc, không ngừng gật gật đầu tỏ vẻ chính mình hiểu rõ. "Ba con bên kia đã gọi điện thoại cho Vân Xuyên," Hoắc phu nhân trầm ngâm nói: "Tốt nhất là con...... Cũng nên nói một tiếng với Vân Xuyên đi, nó rất lo lắng con." Bà nhìn gương mặt An Vô Dạng không có lớn lên bao nhiêu, càng nghĩ càng không yên tâm, thậm chí còn sinh ra ý nghĩ đáng sợ là mình sẽ cùng đi ra ngoài. Rõ ràng đối phương cũng là người sắp hai mươi, Hoắc phu nhân là một phụ nữ tôn trọng tự do tự mình cố gắng, quả thực cảm xúc rất phức tạp. "Vâng." An Vô Dạng ngoan ngoãn nói: "Con lên trên xe rồi sẽ gọi điện thoại cho anh ấy......" Nhưng mà, tới trên xe rồi, đối phương lại gọi tới trước khi cậu lấy điện thoại ra. Loại hành động này làm cho An Vô Dạng rất chột dạ, không dám nghe điện thoại. Nhưng do dự một lát, cậu vẫn cảm thấy chính mình chiếm lý, không có gì phải sợ. Hoắc Vân Xuyên: "Em ở đâu?" Thanh âm hơi hung dữ. An Vô Dạng: "Trên xe nha." "Kêu tài xế quay về nhà thế nào?" Hoắc Vân Xuyên nói: "Tôi lập tức sẽ về tới, buổi chiều sẽ cùng em đi ra ngoài." "Vậy rất phiền toái nha." An Vô Dạng ấn ống nghe, phất tay để tài xế lái nhanh lên, sau đó nói với người yêu: "Cũng sắp tới rồi mà." Phải nói dối thôi. "Bậy bạ." Nào có nhanh như vậy, lại hỏi: "Em đi ra ngoài làm gì, trời giá rét mà?" An Vô Dạng nói: "Gặp bạn, uống nước nha." Đối phương lại hỏi uống cái gì? An Vô Dạng chớp chớp mắt, nghi hoặc nói: "Trừ nước trái cây và sữa bò, em còn có thể uống cái gì?" Trong giọng nói thế nhưng mang theo một tia chờ mong nho nhỏ. Trừ nước trái cây và sữa bò, cậu còn muốn uống cái gì? "......" Hoắc tổng làm bộ không hiểu sự chờ mong của thiên sứ, nói: "Tôi chỉ là lo lắng em." Đi ra ngoài bị va chạm làm sao bây giờ? Lo lắng? Đi lạc rồi sao? An Vô Dạng mắt nhìn di động có định vị, mắt lại nhìn tài xế đại ca cao lớn cường tráng một đánh mười, nói: "Anh bận đi, em chờ không được." Hoắc tổng: "......" Giảng giải tốt xấu, bên này bởi vì xác thật có việc phải xử lý, đơn giản nói vài câu đã treo điện thoại. Nhìn thấy Tiểu Béo, phát hiện chỉ có một mình cậu, An Vô Dạng giật mình nói: "Chỉ có một mình cậu?" Cậu cho rằng, Tiết Tễ Dương sẽ mang Tạ Nhiễm ra. Edit: HuynhJJ "Ừm, không thì sao?" Tiết Tễ Dương nói: "Đôi ta ôn chuyện cũ, dắt người yêu theo làm gì?" An Vô Dạng gật gật đầu, nói cũng đúng. "Anh em tốt, cậu sao lại gầy như thế?" Tiết Tễ Dương nói, giơ tay đấm một chút lên bả vai An Vô Dạng, phát hiện thế nhưng đau cả tay: "Hào môn không phải ăn ngon ngủ ngon sao?" Xem kìa nuôi bạn tốt của cậu thành như vậy, so với trước kia không có gì khác nhau. Dường như vẫn là lần đầu tiên gặp mặt lúc sơ trung năm ấy. "Thể chất của tớ ăn mãi cũng không mập." An Vô Dạng ngồi xuống đối diện cậu, biểu cảm rất là thiếu đánh: "Cậu cho rằng tớ là cậu sao, hít thở cũng mập?" Mấy năm nay Tiểu Béo ăn không ít khổ, ở phía dưới cái bàn đạp cậu một chân: "Khoe khoang." "Hắc hắc." An Vô Dạng né tránh, nói: "Uống cái gì? Hôm nay tớ mời?" Từ khi kho tiền lớn mạnh tới nay, cậu còn chưa từng trả tiền, cũng đã sắp quên mất tiêu tiền sẽ có cảm giác gì. "Uống rượu." Tiểu Béo chọn loại rượu chính mình thích. An Vô Dạng nói được, gọi thanh niên mặc đồng phục, gọi rượu cho Tiểu Béo: "Tôi muốn một ly nước tuyết lê." Tiết Tễ Dương ởcđối diện nhướng mày, chưa nói cái gì. Nhưng thật ra bạn tốt cậu giống như nhìn ra cậu lo lắng, cười với cậu, ngữ khí bình thản mà giải thích nói: "Không sao, tớ thật sự chỉ là ăn không mập mà thôi, người trong nhà cũng rất lo lắng, cho nên cấm tớ uống rượu, cấm tớ ăn quá nhiều đồ ăn vặt, đó đều là muốn tốt cho tớ." Cũng không phải giống như trên mạng suy đoán, xuất thân bình thường bước vào hào môn, sau đó mặt ngoài thì xinh đẹp, sau lưng lại thật sự rất khổ sở. Một chút cũng không khổ nha, An Vô Dạng nghĩ thầm, rõ ràng rất sung sướng mà. "Vậy là tốt rồi." Tiểu Béo không có nhiều lời, ít nhất cậu nhìn thấy, An Vô Dạng tươi cười không có một tia miễn cưỡng, đó là sự vui vẻ phát ra từ nội tâm. Sau đó nghĩ lại, trước kia An Vô Dạng như thế nào? Giống như so với bây giờ càng an tĩnh hơn, không có việc gì rất ít cười ngây ngô. Lúc nói chuyện phiếm, hỏi một câu đáp một câu, có vẻ đặc biệt hướng nội. Tiết Tễ Dương nhớ tới nguyên nhân đối phương kết hôn sớm như vậy, thế nhưng là bởi vì phụng tử thành hôn, răng đau không chịu được...... Thật là làm người bội phục, giống như em họ cậu đến quán bar chơi cũng gặp được một người bạn trai giàu có tài giỏi, thật là một kỳ tích. Hơn nửa năm không gặp mặt, lần này gặp cũng không biết khi nào mới có cơ hội. An Vô Dạng tràn ngập cảm tình đối với bạn thân, chính là cậu ăn nói vụng về, không biết nên chia sẻ cái gì mới tốt, chỉ biết kể những chuyện thú vị về Đôn Đôn, cùng với cuộc sống sinh hoạt hằng ngày. Biết cậu mỗi ngày kiên trì học tập, Tiết Tễ Dương rất vui mừng, như vậy mới phải chứ. "Ai nha, nói một hồi tuyết lại rơi." An Vô Dạng nói, ánh mắt vui sướng nhìn chăm chú ngoài cửa sổ: "Cậu xem, giống sân thể dục trường cao trung của chúng ta quá, nơi đó cũng có cái cây như vầy......
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]