Một chén cơm thêm một chén canh, còn có vài miếng bánh mật (bánh tổ),An Vô Dạng ăn no đến căng bụng.
Nhưng mà trái phải hai người còn không ngừng khuyên cậu ăn nhiều hai miếng, rõ ràng đang làm thiên sứ khó xử.
"Ăn no." An Vô Dạng nói.
"Ăn thêm một chút." Hoắc Vân Xuyên gắp cho cậu: "Món em thích nhất."
Hương thơm ngào ngạt gần trong gang tấc, thiếu niên đã ăn no, cân nhắc trọng lượng của thứ này, ở dưới ánh nhìn chăm chú như có như không của rất nhiều người, há miệng ăn vào.
Hoắc ba ba cảm thấy một trận sung sướng, sau đó thu lại tầm mắt, bưng lên chén cơm của mình ăn cho xong, chuẩn bị rời khỏi.
"Dạng Dạng, nói chào mọi người." Thanh âm hắn không lớn, lại rất có lực, làm người không thể sinh ra nghi ngờ.
An Vô Dạng gật gật đầu, ngoan ngoãn mà đứng lên: "Ông nội, ba mẹ, còn có các chú họ thiếm họ, mời mọi người từ từ dùng, con về trong phòng nhìn Đôn Đôn trước ạ."
"Đi thôi." Ông cụ Hoắc lập tức nói.
"Nghỉ ngơi sớm một chút." Hoắc phu nhân và Hoắc Kiêu vẻ mặt từ ái nhìn cậu.
"Vâng." Thiếu niên mỉm cười, nỗ lực nhịn xuống mong muốn nhảy nhót lập tức có thể về phòng tự do hoạt động, duy trì dáng vẻ đoan trang rụt rè, ở dưới cái nhìn chăm chú của khách rời khỏi.
Còn Hoắc Vân Xuyên chưa bao giờ để ý này nọ, cũng có thể từ nhỏ đến lớn, trong từ điển của hắn căn bản không có hai chữ quy củ.
Chỉ là thỉnh thoảng nhắc nhở An Vô Dạng, tránh cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-lao-cong-nha-giau/789996/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.