Linh Vũ toàn thân bị trói bằng dây thừng, loạng choạng vài bước rồi đứng vững, từng bước từng bước đi về phía Tạ Tử Phi.
Tạ Tử Phi giữ lời hứa, lúc Bùi Trác buông Linh Vũ ra, hắn buông tay cầm chủy thủ xuống, lạnh lùng nói với Hòa Thục: “Qua đi.”
Hòa Thục như được tái sinh, lập tức nhấc váy chạy về phía đối diện.
Tạ Tử Phi cởi dây thừng trên người Linh Vũ, sau đó yêu cầu binh lính Đại Tề nhường đường phía sau cho bọn họ.
Rất nhanh, viện binh của Tạ Tử Phi tới, tất cả đều cưỡi tuấn mã cao lớn, bọn họ cầm đao sẵn sàng lâm trận, Tạ Tử Phi giơ tay lên, bảo bọn họ hạ vũ khí xuống.
Cho dù viện binh đã tới, nhưng người của Tạ Tử Phi vẫn không chiếm ưu thế.
Hắn nhìn Lê Ngưng một cái, rồi lại nhìn Bùi Trác.
“Ta tin Bùi tướng quân nói được làm được, sẽ thả chúng ta bình an vô sự trở về. Chỉ có điều——”
Tạ Tử Phi lên ngựa, lấy cung tên ra, kéo căng dây cung.
Sắc mặt Bùi Trác thay đổi, hai tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt lạnh xuống.
“Ngươi muốn làm gì.”
“Yên tâm, ta sẽ không làm gì quận chúa. Chỉ cần xác nhận chúng ta có thể rời đi, ta sẽ lập tức thả nàng.” Tạ Tử Phi nói xong, chĩa mũi tên về phía Lê Ngưng, người đánh xe đẩy Lê Ngưng ra, cất chủy thủ đi, lên ngựa.
“Nhưng nếu Đại Tề đổi ý, hậu quả ta không dám bảo đảm.”
Người của Tạ Tử Phi đều lên ngựa, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-ke-thu-khong-doi-troi-chung/3736541/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.