Ánh mắt Bùi Trác dừng lại ở chỗ đó, cành mai vẽ bằng than như ngọn lửa phát ra ánh sáng chói mắt, thu hút toàn bộ sự chú ý của hắn, khiến hắn đứng im tại chỗ hồi lâu.
Lê Ngưng...
Đây là manh mối Lê Ngưng để lại cho hắn...
Trái tim như bị ai đó nắm chặt, chua xót đến đau lòng.
Chú ý đến một bông hoa mai có cánh hoa khác với những bông hoa mai còn lại, ánh mắt Bùi Trác chợt lóe lên.
Khác với những đóa hoa mai khác, đóa hoa này cánh tròn đầy đặn, giống hệt hình dạng viên ngọc hoa mai mà hắn tặng cho Lê Ngưng.
Hướng của đóa hoa mai này trên cành cây...
"Ở phía tây."
Bùi Trạc không chút do dự, tung người lên ngựa, phóng nhanh về phía tây đuổi theo.
**
Xe ngựa một đường chạy nhanh, bên trong xe trang trí đơn sơ, không có chăn mỏng vải vóc, chỗ ngồi chỗ dựa đều là ván gỗ cứng ngắc.
Từ sau khi rời khỏi rừng cây, xe ngựa vẫn không ngừng lại, không biết đã đi bao lâu, mấy người trong xe càng lúc càng mệt mỏi, chỉ là xe ngựa xóc nảy, không thể ngủ ngon giấc, mỗi lần sắp thiếp đi đều sẽ bị đánh thức.
Lê Ngưng dụi dụi mắt, muốn ra ngoài thương lượng với Tạ Tử Phi, xem có thể tìm một chỗ nghỉ ngơi trước, đợi trời sáng rồi đi tiếp hay không, nếu không cứ giày vò như thế này, bọn họ thật sự không chịu nổi.
Nhưng nàng vừa mới đứng dậy, xe ngựa đột nhiên lao nhanh về phía trước, rung lắc dữ dội khiến Lê Ngưng ngã ngồi trở lại.
"Chuyện gì vậy?"
Mấy người trong xe khó hiểu, đều bị động tĩnh bất ngờ này làm cho tỉnh táo lại.
Rèm xe bị người vén lên, ánh mắt lạnh lẽo của Tạ Tử Phi quét qua, lạnh nhạt nói: "Phía sau có người đuổi theo, mời Hòa Thục công chúa và quận chúa theo ta sang một chiếc xe ngựa khác."
Hành tung của bọn họ đã bị bại lộ, lúc này cần phải đưa Hòa Thục và Lê Ngưng sang một chiếc xe khác, để chiếc xe này ở lại, dẫn dụ đám người truy đuổi.
Lê Ngưng và Hòa Thục liếc nhau, không lập tức hành động.
Linh Vũ cười lạnh nói: "Mạng của hai vị vẫn còn có tác dụng, nhưng còn tay chân gì đó, thì khó nói lắm."
Nói xong, Linh Vũ lại lấy ra con d.a.o găm sáng loáng.
Hắn lại cảnh cáo: "Kẻ nào có ý đồ bỏ trốn, ta sẽ cho kẻ đó đầu lìa khỏi cổ."
Giọng điệu của hắn lộ ra sự tàn nhẫn, tuyệt đối không phải đang nói đùa.
Lê Ngưng và Hòa Thục lần lượt xuống xe, bên cạnh chính là một chiếc xe ngựa khác, có hai phu xe, một người trong số đó đi qua đây, Tạ Tử Phi qua đó thay thế vị trí của hắn.
Lê Ngưng và Hòa Thục vừa mới bước lên xe ngựa, còn chưa kịp ngồi vững, xe ngựa lập tức phóng nhanh, hai người đập vào thành xe, phát ra tiếng vang trầm đục.
Ngựa phi nhanh sắp đuổi kịp xe ngựa.
Mắt thấy hai chiếc xe ngựa phía trước rẽ sang hai con đường khác nhau, Bùi Trạc và Triệu Thành Anh chia binh làm hai đường.
***
Mũi tên của cung thủ nhắm vào thân ngựa, đồng loạt b.ắ.n ra.
Ngựa trúng tên ngã về phía trước, phát ra một tiếng hí dài, xe ngựa theo đó dừng lại.
Tạ Tử Phi và một phu xe khác lập tức kéo Lê Ngưng và Hòa Thục ra khỏi xe, dùng d.a.o găm kề vào cổ họng họ, ngay sau đó bọn họ bị nhân mã hoàng thành đuổi kịp bao vây.
Triệu Thành Anh thấy vậy, lớn tiếng quát: "Mau thả công chúa và quận chúa ra!"
Tạ Tử Phi quét mắt nhìn đám người, không thấy bóng dáng Bùi Trạc.
Xem ra là đuổi theo chiếc xe khác rồi.
Rất nhanh lại có một nhóm nhân mã khác đuổi đến, là Thẩm Thanh Ý và Nhị hoàng tử.
Nhìn thấy Nhị hoàng tử, Hòa Thục không nhịn được nữa, nước mắt tuôn rơi.
"Nhị ca, mau cứu muội!"
Nhị hoàng tử ghìm cương ngựa, khi thấy người bắt giữ Hòa Thục là Tạ Tử Phi, hắn vô cùng kinh hãi.
"Tử... Tạ Tử Phi, sao lại là huynh?"
Lúc mới quen biết Tạ Tử Phi, Nhị hoàng tử và hắn nói chuyện rất hợp ý, hận gặp nhau quá muộn, thường xuyên hẹn nhau đàm đạo.
Ngay cả Lê Ngưng và Hòa Thục, cũng đều thông qua hắn mà quen biết Tạ Tử Phi, vậy mà giờ đây Tạ Tử Phi lại bắt cóc cả hai người họ.
Có lẽ ngay từ đầu Tạ Tử Phi tiếp cận hắn đã có mưu đồ, mà hắn vẫn không hề phát hiện. Sau này hắn và Hòa Thục thân thiết hơn, Nhị hoàng tử còn tưởng Tạ Tử Phi có ý với Hòa Thục, sau đó cũng không xen vào hai người họ.
Không ngờ... không ngờ lại là nguồn gốc của đại họa ngày hôm nay!
"Rốt cuộc ngươi là ai?" Nhị hoàng tử nghiêm giọng chất vấn, "Rốt cuộc có mục đích gì."
Tạ Tử Phi liếc nhìn đám binh lính đang từng bước áp sát, lưỡi d.a.o trong tay ấn vào cổ Hòa Thục.
"Lui ra."
Hòa Thục ngẩng cổ lên: "Nhị ca..."
Nhị hoàng tử hít sâu một hơi, giơ tay lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tất cả lui ra sau cho ta."
Tạ Tử Phi lúc này mới nhìn về phía Nhị hoàng tử, trả lời nghi vấn của hắn: "Con trai thứ hai của Tây Khương Vương, Doãn Phi."
Tây Khương...
Nhị hoàng tử kinh hãi: "Ngươi vậy mà, vậy mà..."
Nhị hoàng tử không thể ngờ được, Tạ Tử Phi lại là người Tây Khương, giả dạng thành người Đại Tề trà trộn vào giữa bọn họ, lâu như vậy mà không lộ ra chút sơ hở nào.
Như vậy, Tạ Tử Phi chỉ có thể là vì chiến sự giữa Tây Khương và Đại Tề, mới bắt giữ Hòa Thục và Lê Ngưng.
"Thả các nàng ra, có thể tha cho ngươi một mạng, cho ngươi bình an vô sự trở về Tây Khương." Nhị hoàng tử lạnh lùng nói.
Từ khi biết được thân phận thật sự của Tạ Tử Phi, tình nghĩa trước kia của bọn họ chỉ có thể coi là chuyện hoang đường.
Nhị hoàng tử sẽ không định dùng tình cảm để đả động Tạ Tử Phi, bởi vì ngay từ đầu hắn đã có mục đích tiếp cận bọn họ, căn bản không hề có tình ý gì.
Tạ Tử Phi cười nói: "Nếu một mạng của ta có thể đổi lấy hai mạng của công chúa và quận chúa, cũng không tính là lỗ."
"Nếu như cộng thêm cái mạng này thì sao."
Phía sau đám người truyền đến một giọng nói trầm ổn, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía đó, binh lính tự giác tách ra một con đường.
Bùi Trạc một tay bóp chặt cổ Linh Vũ, tay kia nắm cán mũi tên, mũi tên kề sát cổ Linh Vũ, chậm rãi bước lên trước.
Lê Ngưng vẫn luôn im lặng không nói, lặng lẽ quan sát Nhị hoàng tử và Tạ Tử Phi đàm phán, mãi đến lúc này nhìn thấy Bùi Trạc, môi nàng mấp máy, trong lòng trào dâng một xúc động mãnh liệt muốn gọi Bùi Trạc, nhưng Tạ Tử Phi chính là muốn dùng nàng để uy h.i.ế.p Bùi Trạc, nàng không thể ở đây thể hiện mối quan hệ của bọn họ, đành phải đè nén xúc động trong lòng xuống.
Lê Ngưng nghĩ, Bùi Trạc nhất định là dựa vào manh mối nàng để lại mới tìm đến được đây.
Bởi vì từ khi rời khỏi Bùi phủ, những tin tức nàng muốn truyền đạt cho Bùi Trạc đều chỉ có hai người bọn họ hiểu rõ ý nghĩa.
Bùi Trạc cũng nhìn thấy nàng, khi nhìn rõ lưỡi d.a.o trên cổ nàng, ánh mắt hắn như phủ một lớp băng, âm trầm đến đáng sợ.
"Thả quận chúa và công chúa ra, các ngươi cũng có thể toàn bộ an toàn rời đi."
"Công tử không cần lo cho ta." Linh Vũ bị trói chặt bằng dây thừng, lớn tiếng nói với Tạ Tử Phi, "Viện binh rất nhanh sẽ đến, ngài mau đưa các nàng ấy về Tây Khương, hoàn thành đại nghiệp của ngài!"
Dứt lời, Linh Vũ định lao đầu vào mũi tên, Bùi Trạc phát hiện ý đồ của hắn, năm ngón tay đang bóp cổ hắn đột nhiên siết chặt, Linh Vũ nhất thời cứng đờ không thể cử động.
Tay cầm cán mũi tên hơi dùng sức, một giọt m.á.u từ cổ Linh Vũ chảy xuống.
"Cho dù ngươi có g.i.ế.c hai người họ ở đây, ngươi cũng không trốn thoát." Bùi Trạc nói với Tạ Tử Phi, "Nhưng nếu ngươi thả hai người họ ra, ta có thể đảm bảo các ngươi có thể an toàn rời khỏi Đại Tề, trở về Tây Khương, ngươi vẫn còn cơ hội cùng ta quyết đấu."
Bùi Trạc đã rõ thân phận của Tạ Tử Phi, hiểu rõ mục đích hắn làm tất cả những chuyện này.
Tạ Tử Phi im lặng nhìn hắn, một lát sau mới nói: "Trước tiên một đổi một, sau khi xác nhận chúng ta có thể an toàn rời đi, sẽ thả người còn lại."
Linh Vũ là thuộc hạ đắc lực nhất của hắn ở Tây Khương, cũng là người luôn kiên định ủng hộ hắn khi hắn không được các chiến binh Tây Khương công nhận.
Tạ Tử Phi không thể trơ mắt nhìn Linh Vũ mất mạng trước mặt mình.
Huống hồ Bùi Trạc nói đúng, nếu lúc này hắn g.i.ế.c c.h.ế.t Lê Ngưng và Hòa Thục, đêm nay hắn cũng khó thoát khỏi cái chết.
Chi bằng trước tiên trở về Tây Khương, chỉnh đốn lại đội ngũ.
"Được."
Bùi Trạc đồng ý, nhìn về phía Lê Ngưng.
Hai người ánh mắt vượt qua mọi trở ngại, lặng lẽ giao nhau giữa không trung.
Một đổi một, nhưng Tạ Tử Phi bên này không nói rõ muốn đổi ai, Hòa Thục dùng giọng nói mang theo tiếng khóc gọi Nhị hoàng tử một tiếng, muốn Nhị hoàng tử ra mặt, để Tạ Tử Phi thả nàng ra trước.
Nhị hoàng tử hiểu ý của Hòa Thục, cũng không nỡ nhìn nàng tiếp tục chịu khổ.
Người là do Bùi Trác bắt, Tạ Tử Phi đồng ý thả người cũng là do Bùi Trác thương lượng, hắn có tư cách gì quyết định thả ai trước.
Cho dù Bùi Trác không nói, không cần đoán cũng biết hắn muốn thả ai trước.
“Nhị... Nhị ca?” Hòa Thục không thể tin được, hoài nghi mình nghe nhầm.
Trước đó nhị ca chẳng phải còn ở trước mặt nàng duy trì tình nghĩa huynh muội mà thay đổi cách gọi Lê Ngưng sao? Tại sao lúc này lại xem mạng của Lê Ngưng còn quan trọng hơn nàng?
Tạ Tử Phi lại cười vào lúc này.
“Ta còn chưa đồng ý thả Vĩnh Lạc quận chúa trước.”
Tạ Tử Phi trong lòng biết rõ, Bùi Trác ở đây, hiển nhiên mạng của Lê Ngưng quan trọng hơn.
Nếu thả Lê Ngưng trước để lại Hòa Thục, sau đó binh lính Đại Tề có ai dám ra tay, Bùi Trác chưa chắc sẽ quản.
Để Lê Ngưng lại, càng có bảo đảm hơn.
Sau khi nghe xong lời của Tạ Tử Phi, Bùi Trác nhíu mày, ánh mắt bất thiện rơi trên người hắn.
“Bùi tướng quân đừng vội.” Tạ Tử Phi chậm rãi nói, “Chờ xác định chúng ta có thể rời đi an toàn, ta tự nhiên sẽ thả Vĩnh Lạc quận chúa.”
Tiếp tục giằng co mãi đối với ai cũng không có lợi, Lê Ngưng thấy Bùi Trác nhìn về phía mình, nàng mỉm cười với hắn.
Giống hệt nụ cười dịu dàng khi nàng gọi hắn “Trác ca ca” lúc mười tuổi, lần đầu tiên gặp hắn.
Bùi Trác sững người, lông mi run rẩy, nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra thì ánh mắt kiên định hơn rất nhiều, buông xiềng xích trói Linh Vũ, đẩy hắn về phía trước một cái.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]