🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lê Ngưng cùng La thị và Triệu Oanh trước tiên đến tiệm may mua kim chỉ, các loại chỉ màu nào Triệu Oanh cũng mua một ít, trên mặt nàng tràn đầy mong đợi, vui vẻ thảo luận với hai vị tẩu tẩu sẽ dùng những cuộn chỉ này thêu thành cái gì.

Mua xong kim chỉ, ba người lại đi dạo chợ.

Triệu Oanh là người có tính cách hoạt bát, đi qua mỗi gian hàng nhỏ đều muốn ghé xem một lần, mua một đống đồ vật nhỏ xinh thú vị, vui đến quên cả lối về, mãi đến khi hoàng hôn buông xuống mới chịu quay về.

Sau khi Lê Ngưng rời khỏi Bùi phủ, Bùi Trác lại đến thư phòng, ngồi vào vị trí lúc sáng chơi cờ với Lê Ngưng, tái hiện lại ván cờ dang dở của bọn họ.

Sau đó Bùi Trác tự mình chơi với chính mình, thử xem có thể để quân cờ trắng lật ngược tình thế hay không.

Mấy nước cờ đầu tiên của quân cờ trắng sai sót không nhỏ, Bùi Trác mất cả buổi chiều, cuối cùng cũng chỉ có thể để hai bên hòa nhau.

Lúc hắn thu dọn quân cờ vào hộp, nhớ tới Lê Ngưng tối qua đã nhẹ nhàng nhắc đến, bộ cờ này là nàng tình cờ có được.

Bộ cờ ngọc quý giá như vậy, sẽ không có cửa hàng nào bằng lòng bỏ ra nhiều tiền bạc và tâm huyết như vậy, để làm ra một bộ cờ không biết có ai mua hay không, sở thích của Lê Ngưng cũng không phải là chơi cờ, cũng không thể là do người khác tặng. Cho nên, bộ cờ này chỉ có thể là do nàng ngay từ đầu đã tìm thợ thủ công đặt làm.

Nàng rõ ràng ngay từ đầu đã lên kế hoạch, muốn dùng bộ cờ này để phân cao thấp với hắn, trên mặt lại giả vờ như không quan tâm, không muốn để người khác biết nàng rất để ý.

Hôm nay chỉ có thể hòa nhau, Lê Ngưng dù sao cũng sẽ tìm cơ hội khác, cho đến khi có thể thắng hắn mới thôi.

Bùi Trác khẽ cười.

Tâm tư của nàng từ trước đến nay đều giấu không được, từ nhỏ đã như vậy, âm thầm ganh đua với hắn, lại không muốn để hắn phát hiện, nào ngờ hắn đã sớm nhìn thấu.

Cất kỹ bộ cờ, Bùi Trác đi đến trước giá sách, ánh mắt lướt qua từng hàng sách, cuối cùng dừng lại trên một quyển thoại bản, lấy nó xuống.

Hắn nhanh chóng lật xem thoại bản, quả nhiên tìm thấy một câu, chính là câu Lê Ngưng nói lúc sáng khi câu cằm hắn.

Thì ra là học từ trong này.

Chỉ là trong thoại bản là cảnh tượng xung đột giằng co, nhưng nàng làm ra lại mang đầy ý tứ ái muội. Có lẽ bản thân Lê Ngưng cũng không nhận ra, vợ chồng làm như vậy, là vì đùa giỡn, tăng thêm vài phần thú vị.

Bùi Trác đặt thoại bản trở lại, trước khi xoay người, ánh mắt liếc thấy hai quyển sách dày cộm ở góc, khiến hắn cảm thấy không đúng.

Những cuốn sách đặt sát nhau, chỗ tiếp giáp phải khít khao mới đúng, vậy mà hai quyển này ở giữa lại có thêm một khe hở.

Bùi Trác bước tới, kéo một quyển ra, phát hiện ở giữa hai quyển sách này kẹp mấy cuốn sách nhỏ mỏng.

Hắn thầm thấy nghi hoặc, sách vở cất ở đây chỉ có hắn và Lê Ngưng thường xem, nhưng mấy quyển thơ từ, thoại bản mà Lê Ngưng đọc, vẫn luôn được nàng xếp ngay ngắn trên giá sách, không bao giờ giấu đi như thế này.

Giấu đi...

Bùi Trác đưa tay ra, muốn lấy chúng xuống xem thử rốt cuộc là thứ gì, đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng tiểu tư.

"Bẩm nhị công tử, nhị thiếu phu nhân đã về."

Bùi Trác do dự một lát, cuối cùng vẫn thu tay về, xoay người ra khỏi phòng.

*

Lúc Lê Ngưng bước vào cửa chính Liên Nguyệt đường, nét cười trên mặt vẫn chưa tan, thấy Bùi Trác cũng chẳng biết kiềm chế lại, trong lòng nàng chút áy náy vì mải chơi mà bỏ mặc hắn đã tan biến từ lúc nào.

Nàng đã ăn không ít món ngon bên ngoài, giờ cũng chưa quá đói, nghe Bùi Trác sai người xuống dọn cơm, Lê Ngưng bèn nói: "Ta đã ăn ở ngoài rồi, không ăn cùng chàng nữa."

Nói xong, Lê Ngưng cầm mấy món đồ nhỏ mới mua, định mang vào phòng bày biện.

Bùi Trác nhìn bóng lưng tràn đầy vui vẻ của Lê Ngưng, trong lòng cảm thấy không thoải mái.

Trước khi rời đi còn lưu luyến hắn, chơi đùa một hồi thì vứt hắn ra sau đầu.

Bùi Trác khẽ hừ một tiếng, lạnh giọng nhắc nhở: "Quận chúa có phải đã quên gì rồi không?"

Nghe vậy, Lê Ngưng lập tức dừng bước, cẩn thận nhớ lại, xác định trước khi rời phủ mình không hề đồng ý với Bùi Trác chuyện gì.

"Chuyện gì?" Nàng hỏi.

"Thuốc bổ đã sắc xong rồi." Bùi Trác cười khẽ, thong dong nói: "Nghe nói đã thay thuốc, mùi vị nồng hơn trước nhiều đấy."

Thuốc bổ của nàng luôn được dùng cùng với bữa tối, cho dù đã dùng bữa tối ở ngoài, nhưng thuốc bổ vẫn chưa uống, tối nay nàng vẫn phải ngồi cùng bàn với Bùi Trác.

Sắc mặt vui vẻ của Lê Ngưng trong nháy mắt chuyển sang ghét bỏ, nghe thấy hai chữ "nồng đậm" càng khiến khóe miệng nàng trễ xuống, vẻ mặt vô cùng miễn cưỡng.

Nhưng lại nhớ đến sự nghiêm khắc của Tôn ma ma, Lê Ngưng biết rõ sự phản kháng của mình đều vô ích, trừ phi uống hết chỗ thuốc kia, nếu không Trưởng công chúa sẽ không dễ dàng tha cho nàng.



Nhưng tại sao Bùi Trác lại cố tình nhắc nàng chuyện thay thuốc, còn ám chỉ mùi vị càng thêm kỳ quái khó uống, biết đâu nàng không hay biết, nhắm mắt uống luôn rồi, bây giờ nàng đã biết, sẽ càng thêm kháng cự.

Bùi Trác chẳng phải cố tình muốn nàng khó chịu sao?

"Bùi Trác." Lê Ngưng nhanh chóng nhận ra hắn cố ý, lên án hắn, "Chàng thật độc ác."

*

Lê Ngưng nâng bát thuốc lên, cẩn thận ngửi thử, quả nhiên thấy mùi vị hơi khác so với trước, nhưng đối với nàng thì đều như nhau, đều khó uống như nhau.

Không biết bát này uống vào sẽ khó uống đến mức nào, Lê Ngưng không dám dễ dàng uống, vốn dĩ nàng đã quen rồi, có thể mặt không đổi sắc uống một hơi cạn sạch, giờ lại tại Bùi Trác nhắc nhở.

Nghĩ đến đây, Lê Ngưng trừng mắt nhìn Bùi Trác, như muốn trút hết oán khí lên người hắn.

Bùi Trác lúc nàng trừng mắt còn cười với nàng, chẳng có chút nhận lỗi nào.

Lê Ngưng càng thêm bực mình, mang theo oán khí với Bùi Trác, nàng một hơi uống cạn chỗ thuốc.

Tôn ma ma rất hài lòng, cảm thán: "Xem ra giờ quận chúa đã không còn chán ghét uống thuốc như trước nữa, xem ra lão nô có thể yên tâm về nhà rồi."

Lê Ngưng chỉ nghe thấy hai chữ "về nhà", mừng rỡ khôn xiết: "Tôn ma ma, bà muốn về rồi sao?"

"Đúng vậy quận chúa." Tôn ma ma cười đến mức mắt híp lại thành một đường chỉ, "Con dâu lão nô sắp sinh rồi, lão nô phải về quê chăm sóc nó."

Tôn ma ma đã xin phép Trưởng công chúa, Trưởng công chúa cũng đồng ý.

Lê Ngưng cười nói mấy câu chúc mừng, rồi bảo Đông Tuyết lấy chút bạc đưa cho Tôn ma ma làm quà mừng, Tôn ma ma nhận lấy, cảm kích vô cùng.

Lê Ngưng cười nói: "Giờ cũng không còn sớm nữa, ma ma có muốn về thu dọn hành lý trước không?"

Tôn ma ma không nghe ra ý tứ ẩn giấu trong lời nói của Lê Ngưng, giải thích: "Không gấp, đợi Trưởng công chúa tìm được người thay lão nô giám sát quận chúa uống thuốc, lão nô sẽ về."

Nụ cười trên môi Lê Ngưng cứng đờ, cảm thấy mình vui mừng quá sớm rồi.

Nghĩ lại, những ma ma khác trong phủ Trưởng công chúa đều không vô tình như Tôn ma ma, không hề lay chuyển trước sự nũng nịu lấy lòng của Lê Ngưng, ngược lại, họ luôn rất chiều chuộng Lê Ngưng, từ nhỏ đã rất yêu thương nàng.

Nghĩ vậy, Lê Ngưng an tâm.

Tôn ma ma khó cầu xin nhất đã không còn ở đây, đổi thành người khác thì mọi chuyện đều dễ nói, Lê Ngưng tin mình có đủ tự tin để khiến người thay thế Tôn ma ma mềm lòng, để nàng không cần uống thuốc mà cũng không đi mách với Trưởng công chúa.

Như nhìn thấy tương lai mình không cần uống thuốc nữa, tâm trạng Lê Ngưng bỗng chốc tốt lên rất nhiều, gắp mấy miếng thức ăn.

Nhưng đừng tưởng nàng sẽ dễ dàng bỏ qua cho Bùi Trác.

Bùi Trác dùng đầu đũa muốn gắp thứ gì, Lê Ngưng sẽ lập tức giành với hắn, sau khi thành công còn vênh váo khẽ hừ một tiếng.

Kết quả là cả bữa tối Bùi Trác chẳng ăn được mấy miếng, nàng ngược lại ăn rất nhiều.

*

Ván cờ hôm nay ai cũng không thắng, nên giao hẹn mười ngày không cần dời đến hôm nay, Lê Ngưng cũng không lấy được hũ rượu mơ của Bùi Trác.

Tắm rửa xong nằm trên giường, Lê Ngưng đang nghĩ xem lần sau khi nào mới có thể tìm Bùi Trác đánh cờ tiếp.

Sau hai ván cờ hôm nay, nàng cũng coi như có chút kinh nghiệm, lần sau tỷ lệ thắng Bùi Trác chắc sẽ cao hơn.

Bùi Trác nằm bên cạnh nàng, im lặng không nói gì.

Trước kia giờ này Bùi Trác đều sẽ lại gần hôn nàng, hôm nay lại yên tĩnh như vậy, ngược lại có chút kỳ lạ...

Lê Ngưng nhớ đến việc hôm nay mình vui vẻ chơi đùa với La thị và Triệu Oanh, thất hứa với Bùi Trác đúng là không ổn lắm.

Nàng biết Bùi Trác vẫn chưa ngủ, chủ động bắt chuyện với hắn.

"Chàng đang nghĩ gì vậy?"

Bùi Trác mở mắt ra, nhưng không nhìn nàng.

"Nói ra sợ nàng giận."

Chỉ là đang suy nghĩ thôi, Lê Ngưng không tin, nàng mới không nhỏ mọn như vậy.

"Chàng cứ nói đi, ta đảm bảo ta tuyệt đối sẽ không giận."



Thế là, Bùi Trác im lặng một lát, thành thật nói: "Đang nghĩ đến chuyện đêm động phòng."

Lê Ngưng: "..."

"Đừng nói nữa..." Lê Ngưng đỏ mặt, tức giận cảnh cáo: "Cũng không cho phép nghĩ nữa!"

"Được, không nghĩ nữa." Bùi Trác xoay người, ôm nàng vào lòng, lại hỏi: "Vậy có thể làm không?"

Lê Ngưng: "..."

Lê Ngưng nhớ ra rồi, Bùi Trác đã nói, trong mười ngày này, mỗi ngày hắn đều sẽ hỏi nàng một lần có muốn thử lại với hắn không.

Thật ra hôm nay hắn suýt chút nữa đã thắng, tối nay là có thể, không cần đợi mười ngày chín ngày gì nữa.

Nhưng để không làm lỡ giờ dùng bữa trưa của hai người, hắn đã tự tay kết thúc ván cờ sắp thắng của mình.

Sự im lặng của Lê Ngưng khiến Bùi Trác bất ngờ.

Nếu nàng không lập tức từ chối, thì chuyện này vẫn còn có khả năng xoay chuyển.

Bùi Trác buông nàng ra một chút, nhìn vào mắt nàng, muốn nhận ra cảm xúc của nàng từ đó.

Lê Ngưng cụp mắt xuống, không đồng ý cũng không từ chối.

"Hay là hôm nay coi như chúng ta mỗi người thắng một ván." Bùi Trác hôn lên khóe môi nàng, dụ dỗ: "Hũ rượu thuộc về quận chúa, quận chúa cũng đừng bắt ta đợi mười ngày nữa."

Mỗi người thắng một ván...

Lê Ngưng có chút d.a.o động.

Nếu tối nay nàng không đồng ý, mười ngày rồi cũng sẽ có lúc kết thúc, đến ngày đó, nàng không chỉ phải nói được làm được, mà còn không lấy được hũ rượu mơ của Bùi Trác.

Tính toán như vậy, đúng là nàng có lời.

Lê Ngưng nghĩ thông suốt, đồng ý.

"Được thôi, chàng phải nói lời giữ lời đấy."

*

Lê Ngưng vẫn không khỏi căng thẳng, Bùi Trác lưu luyến trên n.g.ự.c nàng, hôn đến mức nàng ý thức mơ hồ, toàn thân dần dần trở nên mềm nhũn, yết hầu không khống chế được phát ra vài tiếng rên rỉ.

Lê Ngưng mở mắt ra, chỉ có thể nhìn thấy lồng n.g.ự.c cường tráng của Bùi Trác, trước mắt nàng lúc ẩn lúc hiện, theo từng nhịp thở của hắn phập phồng lên xuống.

Cơn nóng bừng như sóng triều ập đến, mỗi lần đều nhắc nhở Lê Ngưng hai người bọn họ lúc này đang ở tư thế như thế nào.

Nàng đưa tay che miệng, không muốn để mình phát ra tiếng động.

Giọng nói trầm thấp của Bùi Trác vang lên ngay trên đỉnh đầu, một lúc nào đó đột nhiên dừng lại, kẹp chặt cằm nàng, khàn giọng nói: "Lê Ngưng, đừng nhịn."

Lê Ngưng nghiêng đầu đi, không muốn để ý đến hắn.

Bùi Trác ghé sát vào tai nàng, khàn giọng hỏi: "Trước kia nàng không phải đều gọi ta là Trác ca ca sao, tại sao bây giờ không gọi nữa?"

"Bùi Trác, chàng đừng...ưm..."

Lê Ngưng muốn lên án hắn, nhưng nàng còn chưa kịp nói ra một câu hoàn chỉnh đã bị một động tác của Bùi Trác cắt ngang.

"Hửm? Không đúng."

Bùi Trác cười một tiếng, sửa lại lời nàng: "A Ngưng, phải gọi là Trác ca ca."

Lê Ngưng không chịu gọi, Bùi Trác liền một lần lại một lần thấp giọng dụ dỗ nàng gọi hắn, còn hắn ngoài xưng hô quận chúa ra, Lê Ngưng, A Ngưng, A Ngưng muội muội mấy xưng hô này thay phiên nhau gọi.

Lê Ngưng nhịn không được sẽ tràn ra vài tiếng khóc nức nở, mãi đến khi Bùi Trác gọi một xưng hô khác, khiến nàng khó tin mở to mắt.

"Sao chàng lại..."

Sao lại biết tiểu danh của nàng.

Nhưng Lê Ngưng không cách nào hỏi ra miệng, nàng vừa mở miệng đều là những âm thanh vỡ vụn không thành tiếng.

***
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.