Trans: Thủy Tích
Cậu xuống xe lại lên ngọc liễn (*),tựa như du khách đi tham quan du lịch ngồi trên xe ngựa được đưa vào Đông Cung nơi Hoàng Thái tử ở.
(*Ngọc liễn: xe vua đi)
Tiếng vó ngựa lộc cộc một nặng một nhẹ, đi rất chậm rãi.
Việt Diệc Vãn lặng lẽ vén màn lên xem, phát hiện người hầu hai bên đường nhìn thấy ngọc liễn đều cúi đầu hành lễ.
Bản thân thật giống như cô vợ nhỏ được trộm gả tới đây vậy.
Nhưng cô vợ nhỏ nhà ai lại mặc quần jean còn ôm theo máy tính chuẩn bị chơi game nữa.
Cũng không biết tốc độ mạng trong hoàng cung thế nào.
Ba chữ Cung Uyên Vĩnh treo trên tấm biển cao cao, trông có vẻ khá cổ xưa.
Va li hành lý của cậu đã được người hầu đưa tới trong phòng từ sớm, còn bản thân thì được dẫn vào trong Lầu Trinh Tường ở phía nam.
"Điện hạ đang bàn chuyện với Thánh thượng sẽ tới gặp ngài ngay, mời ngài ở đây nghỉ ngơi một lúc." Ông cụ cúi đầu chào rồi đi ra ngoài.
Việt Diệc Vãn nhận lấy một chén trà nóng người hầu đưa, chỉ nhấp một ngụm rồi bưng chén trà bắt đầu đi loanh quanh ở lân cận.
Lầu Trinh Tường này là nơi lưu trữ sách, trên lầu là tác phẩm cổ xưa, chủ yếu không khác với cách bày biện cho lắm.
Sách dưới lầu thật ra lại có dấu vết cũ tựa như thường xuyên được lấy ra, cách bàn dài bên cạnh không xa chính là cửa sổ sát đất, có thể phơi nắng đọc sách uống trà. Là một nơi rất tốt.
Việt Diệc Vãn cầm chén trà hoa kim liên chậm rì rì dạo quanh, người hầu nhìn mà vô cùng lo lắng, sợ cậu trượt tay làm vỡ nó.
Cậu thanh niên chợt dừng bước, hỏi, "Bình thường điện hạ các người thích đọc sách gì?"
Chưởng thị (*) ngơ ngác cũng không dám lên tiếng, chỉ đi châm tới trước chỉ tay về phía hai giá sách.
(*Chưởng thị: đứng đầu trong nhóm người hầu)
Cách thức để hiểu biết một người nhanh nhất chính là xem anh ta thích đọc sách gì.
Sách chứa đựng suy nghĩ và cảm xúc, cũng có thể là nơi sám hối tha thứ và đồng cảm.
Nhưng biện pháp này khá là cổ điển, hiện tại chỉ cần chú ý tài khoản Weibo và Douban của người ta là đủ rồi.
Ánh mắt cậu nhìn lướt qua từng hàng, dừng lại ở mấy nơi trong chốc lát.
Sở thích cũng rất là giống mình.
Tác phẩm kinh điển phương Đông, đọc Lỗ Tấn, cũng đọc Lương Thực Thu.
Trong thời dân quốc, hai ông già này đều dùng ngòi bút làm vũ khí đối đáp nhau. Một người luôn muốn đi sâu vào lòng người, còn người khác thì nhàn rỗi sẽ chăm hoa chơi chim, rất ít khi nói chính sự.
Trên giá sách còn bày rất nhiều tập thơ, từ Hải Tử đến Thư Đình, bên cạnh lần lượt là tuyển tập thơ của Pushkin.
Tiểu thuyết phương Tây đọc rất hỗn tạp, sở thích cũng có nhiều chỗ trùng khớp với bản thân cậu.
Mấy cuốn của Jane Austen đều có dấu vết đã từng lật xem, toàn tập của Victor Hugo và Shakespeare đều có. Sách của Alexandre Dumas là cũ nhất, có lẽ là đã xem xong hết rồi, còn có [Trại súc vật] và [1984] của George Orwell.
"Cậu đang cười gì thế?"
Nghe thấy tiếng nói phát ra từ bên cạnh, Việt Diệc Vãn ôm [Những linh hồn chết] (*) rất nặng quay đầu lại, chớp mắt.
(*Tác phẩm của Nikolay Vasilyevich Gogol)
Cậu bỗng nhiên nhận ra khóe môi của mình đang treo một nụ cười nhẹ, cũng không biết là vì cái gì.
"Sách hay lắm." Việt Diệc Vãn đưa chén trà cho người hầu đã đợi rất lâu bên cạnh, còn bản thân thì cẩn thận để sách lại vị trí ban đầu.
"Hôm nay còn sớm, tôi dẫn cậu đi làm quen hoàn cảnh ở Đông cung nhé?"
Hôm nay Hoa Mộ Chi không mặc đồ vest mà mặc trường bào to rộng lại phóng khoáng giống như người trong cung.
Hiện giờ đang là mùa hạ, bên ngoài trời khá oi bức. Một thân áo khoác ngoài màu xanh ngọc bích uyển chuyển nhẹ nhàng, phía trên còn thêu chim hạc màu đen đang giương cánh.
Anh không để tóc dài, mái tóc đen hơi dài để rũ xuống bên tai, trông có vẻ dịu dàng lại trang nhã.
"Được." Việt Diệc Vãn lên tiếng, theo anh đi khắp nơi tham quan.
Sân phía Bắc là nơi bàn công việc kiêm tiếp khách, thường ngày trả lời thư từ hay xử lý những việc vặt đều ở nơi này.
Lầu phía Nam là thư các mà vừa rồi cậu đứng, trên lầu cất giữ nhiều bản đơn lẻ và sách cổ, dưới lầu thì có thể đọc sách kết giao bạn bè.
"Tịch Thanh Các ở phía Tây đã được thu dọn sạch sẽ, trước khi kết hôn cậu đều có thể ở nơi đó." Hoa Mộ Chi ra hiệu cho cậu nhìn về phía bên cạnh, giải thích nói: "Tôi ở điện Triều Minh ngay phía Đông, rất gần cậu, nếu có chuyện gì có thể tới tìm tôi bất kỳ lúc nào."
"Khoan đã," Việt Diệc Vãn dừng lại bước chân, đột nhiên hỏi: "Ngày thường tôi sẽ đọc sách và làm việc ở đâu?"
Hoa Mộ Chi hơi ngạc nhiên, hỏi dò: "Dùng điện Bão Phác ở phía Bắc chung với tôi có đủ không?"
"Không đủ lắm." Việt Diệc Vãn cẩn thận suy nghĩ, nghiêm túc nói: "Thật sự phải làm phiền anh thu xếp thêm một chút."
... Cậu là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp học viên thiết kế trang phục St. Martin ở nước Anh.
Là người giành được học bổng toàn phần, hai mươi hai tuổi đã tốt nghiệp thạc sĩ, ngoài ra năm 2027 từng được nhãn hiệu nổi tiếng trao tặng giải thưởng lớn về thiết kế.
"Không có ý xúc phạm nhưng cái va li màu xanh bạc hà đó là hành lý duy nhất mà tôi khiêng nổi."
Việt Diệc Vãn cũng không biết yêu cầu này có quá đáng hay không, cậu hơi căng thẳng hạ nhỏ giọng: "Còn có nhiều vải vóc, sách và ma-nơ-canh còn chưa mang tới... Cho nên nơi đó chắc là không đủ."
Rõ ràng Hoa Mộ Chi không nghĩ tới tình tiết câu chuyện lại phát triển theo hướng này.
"Cho nên, cậu dự định trong thời gian huấn luyện sẽ tiếp tục thiết kế quần áo, vả lại còn cần phải có phòng làm việc của riêng mình, có phải không?" Anh bật cười nói.
Đối phương rất nghiêm túc gật đầu.
Làm thêm trong cung chắc là cũng giống như làm thêm tại nhà thôi.
Người hầu bên cạnh họ lộ ra ánh mắt khó tin, mức độ ngạc nhiên không hề thua kém lần đầu tiên ông ta nhìn thấy mái tóc nhuộm trắng thả bay của Việt Diệc Vãn.
Việt Diệc Vãn cũng cảm thấy không được thực tế lắm, đành quyết định lùi một bước.
Thật sự không được, thì bản thân đành chắp vá một chút vậy.
"Vậy thế này cậu thấy sao?" Hoa Mộ Chi quan sát diện tích hai tầng lầu của Tịch Thanh các: "Trên lầu cho cậu làm phòng đọc sách, dưới lầu sửa thành phòng làm việc, lại thêm một gian phòng để cất các loại vải vóc?"
Anh thật sự rất dễ nói chuyện.
Đôi mắt Việt Diệc Vãn sáng rực lên, gật đầu: "Vậy tôi ở cùng anh hả?"
Đúng lúc có thêm bạn cùng phòng, buổi tối còn có thể cùng uống bia xem phim trò chuyện.
Giáo viên dạy lễ nghi đứng phía sau họ đúng lúc ho một tiếng.
"Điện hạ... Cậu Việt còn chưa chính thức gả lại đây, làm vậy e là không hợp lễ nghi."
Hai người thanh niên cùng xoay người lại nhìn bà, trên mặt đều mang theo ý cười.
"Chỗ nào không hợp lễ nghi chứ?" Việt Diệc Vãn tò mò nói: "Hai người đàn ông ở chung một phòng sẽ ảnh hưởng tới phong tục và văn hóa sao?"
Hoa Mộ Chi vốn đang cố gắng nhịn cười, lúc này là thật sự cười ra thành tiếng.
"Nếu chỉ có một cái giường thì bọn tôi sẽ thay phiên ngủ sofa," Việt Diệc Vãn không xác định nói: "Nếu còn không được nữa thì cũng có thể chia giường ra ngủ... Dù gì sau này kết hôn cũng phải ở chung mà."
Cậu nói mấy câu này ra rất là bình thản không hề xấu hổ nhưng giáo viên dạy lễ nghi bên cạnh lại không tìm được lời để phản bác lại.
"Không cần ngủ sofa, trong điện Triều Minh có giường phụ, chỉ cần thêm cái bình phong là được rồi." Hoàng thái tử dường như đã quen giúp đỡ giảng hòa, chuyện gì cũng rất dễ thương lượng: "Trong điện rộng rãi rất vắng vẻ, có thêm người cũng rất tốt."
Giáo viên dạy lễ nghi ngơ ngác, không mở miệng phản đối nữa mà chỉ hơi cúi người đồng ý.
Trong lòng bà rất buồn bực. Đây rõ ràng là lần đầu vào cung, trước đây nghe nói hai người cũng không có qua lại, sao Thái tử điện hạ lại nuông chiều cậu vậy chứ.
Sau này càng nuông chiều càng không có giới hạn, sợ là sẽ càng khó nói chuyện hơn.
Vì thế va li lại từ phía Tây được mang tới phía Đông, sau đó đặt trong phòng ngủ.
Nhân lúc đi dạo tham quan khắp nơi, Hoa Mộ Chi còn giảng giải lịch trình trong ba tháng tiếp theo cho cậu nghe.