Ánh mắt của Lục Vãn Vãn rơi trêи đôi cánh đó, rồi có chút hốt hoảng nhắm mắt lại lần nữa.
Nhất định là vì cách cô mở mắt không đúng, nếu không thì tại sao cô có thể thấy sau lưng tiểu công chúa mọc thêm đôi cánh chứ!
Trêи đời này thật sự loài mèo mọc cánh sao?
Lục Vãn Vãn hít sâu một hơi, sau đó chầm chậm, cẩn thận mở mắt ra.
Đập vào mắt vẫn là đôi cánh trắng phát sáng trong đêm tối, bời vì mắt cô càng thích ứng với màn đêm hơn, nên lần này nhìn thậm chí còn rõ hơn lần trước.
Áo ngủ của tiểu công cháu đã bị rách, quả thật là đôi cánh trắng trăng khuyết to lớn.
Lục Vãn Vãn ngây ngốc vài giây, rồi từ từ vươn tay về phía đôi cánh.
Đầu ngón tay chạm vào những chiếc lông vũ nhỏ mềm mại, bởi vì sự động chạm của cô mà những hoa văn tinh tế trêи lông vũ cũng rung lên vì mẫn cảm.
Tất cả những điều này đều đang nhắc nhở Lục Vãn Vãn rõ ràng hơn bao giờ hết, đây không phải là ảo giác, tiểu công chúa thật sự đã mọc cánh rồi!
Cảm giác chạm vào quả thật khá tuyệt.
Lục Vãn Vãn sờ soạng cánh của Cố Huấn Đình, trong lúc quá đỗi kinh ngạc cũng không quên kéo chăn lên đắp cho anh.
Đến khi Lục Vãn Vãn nằm trở lại trong chăn, cô mới từ từ hoàn hồn lại...
Cô nhớ ra rồi, bọn họ đã nhận được một món quà từ tộc chim sau khi trở về từ đảo Kha Kha.
Lúc đó, cả cô và tiểu công chúa đều cho rằng cho rằng đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-cuu-nguyen-soai-om-yeu-benh-tat/1081306/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.