Mạnh Quy Vũ đáp ứng thỉnh cầu của Cố Linh Tích, cố gắng áp chế sự vui mừng tột độ trong nội tâm trong khi nói chuyện với gấu vàng đang nhỏ nước mắt đầm đìa, đợi đến lúc ngắt cuộc gọi mới nhếch môi, lộ ra một nụ cười chắc thắng.
Bà ta nắm quang não, bỗng cười rung lên, rồi sau đó mở quang não, tìm những tư liệu khi còn ở cùng với bạn đời mà lúc trước khó khăn lắm mới lưu lại được một ít.
Cả căn phòng tối mịt, một người thú khôi ngô cường tráng xuất hiện trước mặt bà.
Ông mang một bộ đồng phục phẳng phiu, lông mày rậm, mắt sáng như sao nhìn về phía bà, dịu dàng như lần đầu gặp nhau trong ký ức của bà.
“...”
Mạnh Quy Vũ muốn gọi ông, bà cố gắng mở miệng nhưng lại không thể thốt ra điều gì, chỉ có thể bấu chặt móng tay.
Chờ đến khi bà bình tĩnh lại, hình ảnh ba chiều đã kết thúc, người đàn ông bà yêu sâu đậm cũng dần dần biến mất.
Mạnh Quy Vũ hít sâu một hơi, những đau xót và nhớ nhung giờ khắc này đã biến thành sự căm hận khắc vào xương tủy.
Đáy mắt bà bốc lên sự lạnh lẽo, xoay người đi đến trong viện nghiên cứu.
Mỗi lần trước lúc xuất phát, bà sẽ cố gắng hết sức chuẩn bị sẵn sàng.
Giống như quả trứng mẫu hoàng tộc trùng trong phòng ấp trứng cũng cần phải chuyển đến viện nghiên cứu càng sâu hơn dưới lòng đất, đó là một nơi mà ngay cả tâm phúc trong viện nghiên cứu của bà cũng không hề biến đến.
Trạng thái của quả trứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-cuu-nguyen-soai-om-yeu-benh-tat/1081305/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.