“Hu hu...”
Chú gấu vàng mở to mắt, nước mắt xuôi theo móng vuốt chảy xuống, trông vừa ngốc vừa đáng thương.
Tạ Kha chỉ cảm thấy gương mặt này của cậu ta sắp trút giận lên mặt mình, có chút không nói nên lời lùi về sau hai bước, vừa buồn cười vừa bất lực, “Sao vậy?”
Gấu vàng lại khóc thút thít thêm một lúc, rồi mới lau khô nước mắt trêи lông bằng móng vuốt, đấu tranh biến lại hình người, “Tôi, tôi phát hiện các em mình...hức...đã hại chết anh cả...”
Cố Linh Tích ý thức được vừa rồi mình khóc có hơi quá đà, khóc đến độ nức lên, khuôn mặt rắn rỏi đỏ ửng hết cả, gấu cảm thấy rất xấu hổ.
Anh ta để ý biểu cảm của Tạ Kha có chút chán ghét thì hơi tổn thương, tự giác lùi về sau hai bước, ngoan ngoãn ngồi yên.
Sắc mặt Cố Linh Tích có hơi buồn, anh ngồi xuống, “Không ngờ những gì các anh nói là sự thật.”
Tạ Kha đi về trước, chạm vào vầng trán mà mi tâm đã lờ mờ chuyển sang màu xanh của cậu ta, “Trước tiên cậu hít hai ngụm nguyên tố thanh tẩy, bình tĩnh lại rồi hẵng nói chuyện với tôi.”
657 phía bên kia chu đáo đưa bình đựng nguyên tố thanh tẩy cho Cố Linh Tích, cậu ta nhận lấy, nói lời cảm ơn với nó.
Tạ Kha nhướn mày, có chút ngạc nhiên, “Từ lúc nào cậu biết nói cảm ơn với robot rồi?”
Cố Linh Tích sờ mũi, không trả lời câu hỏi này.
Trước kia, anh luôn nghĩ rằng robot chỉ là một công cụ đơn thuần mà thôi. Anh không thích Cố Huấn Đình, cái tên thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-cuu-nguyen-soai-om-yeu-benh-tat/1081296/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.