Những mảnh thiên thạch bên ngoài rơi ngày càng dày đặc hơn, ngoài việc có thể nhìn thấy khối đá ùn ùn kéo đến, Lục Vãn Vãn còn có thể cảm nhận được sức mạnh tinh thần của tiểu công chúa đang tập trung cao độ. Ngón tay anh khéo léo điều khiển phi thuyền, vô thức hấp thụ dị năng thanh tẩy Lục Vãn Vãn truyền đến. Hai người đều rất kiên trì, sau bốn tiếng đồng hồ, cuối cùng bọn họ cũng có thể an toàn thoát khỏi khu vực thiên thạch rơi dày đặc. Cố Huấn Đình từ từ thư giãn tinh thần, liếc nhìn bà xã của mình dựa vào người 992, sắc mặt tái nhợt, nhưng lòng bàn tay vẫn lóe lên ánh sáng trắng nhàn nhạt. Những ánh sáng đó men theo không khí, rơi trêи người anh. Sóng mắt khẽ run, Cố Huấn Đình cắn răng, trái tim xót xa. Anh có chút hối hận, vì đã không chọn sửa lại áo giáp, mà muốn tạo một cái khác. Nếu như anh nắm bắt thời gian, lắp ráp xong áo giáp, thì có lẽ lúc đối mặt với tình hình này sẽ không phải cật lực bảo vệ phi thuyền như bây giờ. Bọn họ vẫn còn đường lui. Cố Huấn Đình hít sâu, vành mắt đỏ lên, tiếp tục điều khiển phi thuyền. Ba tiếng sau, bọn họ cuối cùng đã ra khỏi vành đai thiên thạch, đi vào không gian tương đối yên bình. Ngón tay thon dài của tiểu công chúa khẽ run, giữa những khớp ngón tay có vết máu lờ mờ. Anh bình tĩnh và nhanh chóng điều chỉnh phi thuyền sang chế độ cảnh báo tự động, nhưng không tắt máy do thám và hệ thống bảo vệ, điều chỉnh chế độ tàu vũ trụ bước vào trạng thái bay chậm. Lục Vãn Vãn nhìn vũ trụ rốt cuộc đã khôi phục lại bình thường, chậm rãi thở phào. Cô mím môi, cố gắng phớt lờ đi những cơn đau trong bể tinh thần, đôi chân run rẩy mềm nhũn cố gắng đứng dậy, cô lấy nước ép quả tử ngọc và đá nguồn huyết bổ sung năng lượng từ trong chuỗi không gian, chuẩn bị để cho tiểu công chúa bổ sung thể lực. Nhưng cô vẫn chưa đi được mấy bước đã bắt gặp đôi mắt hẹp dài có hơi đỏ. Cố Huấn Đình lên trước hai bước, trực tiếp ôm Lục Vãn Vãn vẫn đang cầm đồ trong tay vào lòng. Lục Vãn Vãn sững sờ, cảm giác anh ôm mạnh đến mức muốn dung nạp cô vào cơ thể. Bàn tay Cố Huấn Đình nhẹ nhàng xoa má cô, anh nói, “Không được.” Không được cái gì? Đầu Lục Vãn Vãn có hơi choáng, cô hỏi, “Sao thế?” “Không được như thế này.” Anh kề bên tai cô, giọng nói trầm khàn tự trách, “Rút nhiều dị năng sẽ rất đau.” Lục Vãn Vãn chỉ thấy gò má và bên cổ nóng ẩm, tiểu công chúa phóng ra sức mạnh tinh thần quen thuộc khiến cô run rẩy, quấn chặt lấy cô, giúp cô bổ sung từng chút sức mạnh tinh thần vừa cạn kiệt. Cô cười, cam chịu ôm chặt lấy anh, trong đáy lòng cô, ngoài sự vui sướиɠ vì thoát chết ra, còn lo lắng và suy nghĩ nhiều hơn. Thực ra lúc thiên thạch rơi xuống nhiều như vậy, cô đã nghĩ rằng nếu biến mất khỏi vũ trụ như thế này, nụ hôn cuối cùng của cô và tiểu công chúa lại chỉ là nụ hôn trẻ con thuần khiết, đúng thật là một chuyện rất rất thiệt thòi. Ít nhất, cũng phải được thử nụ hôn sâu chứ. Tuy rằng cô vẫn chưa có kinh nghiệm, nhưng dù thế nào kiến thức lý thuyết vẫn tốt hơn một chút so với chú mèo với vành mắt đỏ ửng và cảm giác áy náy vì không bảo vệ được cô kia. Chỉ có điều anh ôm cô quá chặt, bể tinh thần cũng đang cuộn siết, khiến cô nhất thời không có hơi sức nào để nói chuyện, đôi chân vốn đã mềm nhũn vô lực, bây giờ hoàn toàn đã biến thành sợi bún. Trọng lượng của Lục Vãn Vãn hoàn toàn đổ lên người anh, nhưng Cố Huấn Đình lại có chút biến thái, hưởng thụ cảm thác được cô ỷ lại này. Anh ôm cô một lúc lâu mới buông lỏng ra, gập người bế cô đến ghế sofa. Lúc này Lục Vãn Vãn mới chú ý đến ngón tay chảy máu của anh, nhíu mày. Cố Huấn Đình tựa hồ không nhận thấy bất kỳ đau đớn nào, chỉ rót một ly nước ép quả tử ngọc trong tay cô, đưa nó đến bên môi cô. “Uống đi.” Tay anh hơi run. Lục Vãn Vãn liếc nhìn đôi tai đã mọc ra nhiều lông tơ màu trắng của tiểu công chúa, rồi nhìn ly nước ép, không biết sao lại nghĩ đến trải nghiệm trêи bậc thang bốn mùa trước kia, cười hỏi một câu, “Uống cùng nhau?” Tiểu công chúa ngây người, rồi nhanh chóng cười nhẹ, “Đây là em nói đó.” Giọng điệu của anh có chút bá đạo, nhưng mặt thì đã đỏ, đôi tai cũng đã ép xuống. Lục Vãn Vãn nhìn thấy hàng mi dài của anh phóng đại, lần này cô chủ động vòng qua cổ của anh, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi mỏng ấy. Chỉ trong nháy mắt, tiếng thở của anh bên tai cô trở nên nặng nề. Ngay lập tức quyền chủ động đã thay đổi, Lục Vãn Vãn vẫn chưa kịp phản ứng, thì đã bị người nào công phá, làm cô thảm hại đến không còn manh giáp. Cố Huấn Đình mở mắt, giọt nước mắt vương trêи hàng mi dài. Đó là giọt nước mắt hưng phấn, phát hiện cánh cửa của thế giới mới. Để uống hết ngụm nước ép này, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Lục Vãn Vãn chỉ cảm thấy, nụ hôn phảng phất như thuộc về người thú trưởng thành của tiểu công chúa đã tiến bộ thần tốc. Cho đến khi cô không thể hô hấp được nữa, anh mới chịu buông cô ra. Những ngón chân mất tự nhiên chạm trêи mặt đất, cô ôm mặt thở dốc. Cô cúi đầu không dám nhìn cái tên Cố Huấn Đình vừa trẻ con, thiếu kinh nghiệm vừa hấp dẫn kia nữa. Cô có hơi...hối hận rồi. Hai người cứ hôn thuần khiết tốt biết mấy, sao cô lại hồ đồ cứ muốn dạy anh chứ. Kết quả là một tay mơ sở hữu kiến thức lý thuyết phong phú như cô, lại bị một tay mơ có kiến thức lý thuyết từ non nớt đến thành thục hôn cho tay chân bủn rủn. Đây nhất không phải là vấn để của cô! “...” Cố Huấn Đình ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, nhìn cẩn cổ đỏ như mận của cô, áp chế giọng nói trầm khàn, hưng phấn nói, “Vẫn chưa...uống hết mà.” Lục Vãn Vãn: “...” Có lẽ cảm thấy yêu cầu của mình có hơi quá đáng, Cố nào đó ấm ức nhượng bộ, “Nào, thêm một ngụm nữa thôi.” Lục Vãn Vãn nhìn bờ môi mọng nước của anh, gương mặt khôi ngô đỏ ửng, đôi mắt lóe lên màu vàng tuyệt đẹp, còn có đôi tai lông tơ đang ngọ nguậy... Chết tiệt...cô mềm lòng rồi. Lần này anh còn thuần thục hơn lần trước. Và còn quá đáng hơn. Lục Vãn Vãn suýt chút nữa chìm trong nụ hôn này nghĩ thầm... Cô thực sự hối hận rồi, thực sự. ...... Đợi đến khi Lục Vãn Vãn uống hết nước ép, rồi đợi cô xử lý xong ngón tay cho tiểu công chúa, người mà khi hôn xong còn xấu hổ hơn cả cô, đám robot trong nhà mới mở miệng nói chuyện. “Phương Phương bắt được thứ xấu xa cắn Vãn Vãn rồi,” Phương Phương lạnh lùng nói. “Nhuyễn Nhuyễn cũng bắt được rồi.” Nhuyễn Nhuyễn dùng giọng nói điện tử càng lạnh lùng để nói. 992 không nói gì, chỉ đối mặt với Cố Huấn Đình bằng màn hình điện tử lớn hơn một chút so với những robot khác, hiện lên sóng ánh sáng màu lam nhạt u ám mà bình thường sẽ không xuất hiện về phía anh. Cố Huấn Đình: “......” “^_^” Màn hiện điện tử của Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên biến thành biểu cảm cười nhẹ, nhưng ý nghĩa của nụ cười nhẹ rất bình thường thường ngày, hôm nay dường như trở nên rất bất thường. Đuôi của nó phe phẩy qua lại, nhảy xổ lên giữa Lục Vãn Vãn và Cố Huấn Đình, sau đó ngồi xuống, gục đầu vào người Lục Vãn Vãn, không cử động. Phương Phương di chuyển từng bước lớn, đứng trước mặt hai người, và cũng chẳng nói chuyện, cứ thế nhìn chăm chăm vào vị trí của Cố Huấn Đình. Lục Vãn Vãn: “....” Giữa đôi lông mày của tiểu công chúa có chút bất lực, nhưng cũng mang theo ý cười, bất kể những robot trong nhà khác ra hiệu như thế nào, anh vẫn ngồi vững vàng bên cạnh Lục Vãn Vãn, có thế nào cũng không chịu đi. Phi thuyền di chuyển hơn mười phút thì thoát khỏi vành đai thiên thạch hoàn toàn, quang não của Lục Vãn Vãn cuối cùng đã có tín hiệu trở lại. Cô vội vàng mở ra, nhưng cái có tín hiệu không phải là quang não mã hoá giữa bọn họ và Tạ Kha, mà là quang não bình thường. Người gửi tin nhắn qua cũng không phải là Tạ Kha, mà là dì Văn Nhã đã nhiều ngày không liên lạc. Đó là tín hiệu cầu cứu. “Nhiều quý tộc và nghị sĩ chúng tôi đang bị mắc kẹt ở hành tinh Tam Hoàn, khu vực hành tinh đảo Tranh Tinh. Ba ngày trước, cổng ngôi sao nửa cánh bị phá huỷ một nửa đột nhiên xuất hiện gần khu vực hành tinh, lượng lớn thiên thạch đổ ra từ cổng ngôi sao đó, sau đó thì cánh cổng biến mất.” “Tín hiệu bên ngoài bị chặn, nhưng chúng tôi không từ bỏ, nếu như ngài ở bên ngoài và nhận được thông tin này, xin hãy thông báo cho đế quốc, phái người đến cứu viện!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]