Bành cử nhân đứng dưới bóng cây cách đó không xa ngẩng đầu nhìn đám người trong lương đình rồi cúi đầu, máy móc đá đống đất nhỏ trước mắt.
hắn phiền muộn vô cùng, tự dưng được lọt vào mắt Hồ tứ tiểu thư, ai biết chỉ liếc mắt nhìn Chu thái thái một xíu, lại vụt mất cơ hội!
Đây không phải là chuyện nhỏ, mất đi cơ hội làm anh em cột chèo với Chu đại nhân không sao, có sao là... lỡ Chu thái thái về, thêm mắm dặm muối với Chu đại nhân, thế nào ấn tượng của Chu đại nhân với mình một đi không trở lại.
Bành cử nhân giờ phút này rất hối hận, lẽ ra hắn không nên nhìn Chu thái thái!
"Công tử, thế nào rồi? Công tử có nói chuyện với Hồ tứ tiểu thư không? Ấn tượng của nàng ta về ngài thế nào?" Thấy công tử cứ nhìn chằm chằm vào lương đình, người thanh niên bên cạnh tò mò hỏi: "Hồ tứ tiểu thư xinh đẹp lắm phải hông? Nghe đồn Chu thái thái là mỹ nhân số 1 số 2 Kinh thành đấy!"
Bành cử nhân dựa vào tiền bạc của người thân và bạn bè mới có thể lên kinh, trước đó không có ai hầu hạ hắn, nguyên nhân khiến hắn thi rớt là nhiễm bệnh nên không thể phát huy tốt. Sau đó, vì kiệt sức và hết lộ phí, ngay cả quê cũng về không được, cũng may có Chu Thừa Vũ nhìn trúng. Hôm nay, tuy rằng hắn theo Chu Thừa Vũ chỉ có bốn lạng bạc một tháng, nhưng đối với hắn mà nói, đã là một kiểu sống trong mơ.
Gã sai vặt này là hắn mua sau khi đi theo Chu Thừa Vũ, bởi vì trước giờ hắn luôn có thái độ tốt đến mức thằng nhóc này ăn nói không biết kiêng kị. Ngay lúc này, bởi vì gã sai vặt nghe nói hạ nhân nhà họ Chu khen Hồ Ngọc Nhu nghiêng nước nghiêng thành, nhóc liền tò mò không biết Hồ Ngọc Tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-chang-nam-phu-nay/970890/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.