Tô thị vừa khóc lóc vừa kể lể, Hồ Ngọc Tiên quên mất lời dặn dò của Hồ Ngọc Nhu. Trông Tô thị tội nghiệp làm sao! Đồng thời, cô nàng vốn dĩ không có ấn tượng tốt về Chu Thừa Duệ, lại càng ghét thêm.
Tô thị khóc một hồi, nghĩ nghĩ nàng ta có thể sinh thêm, Hữu ca nhi không bình thường thì sao, nuôi cả đời là được. Nàng ta điều chỉnh cảm xúc xong, dần thu lại vẻ sầu khổ trên mặt, nặn ra nụ cười với Hồ Ngọc Tiên.
"Ngọc Tiên muội muội, để muội chê cười rồi," nàng ta nói.
Hồ Ngọc Tiên vội vàng lắc đầu, “không, không đâu, muội không có cười tỷ.” cô nàng nghĩ nghĩ, không khỏi nói: “Nhìn tỷ như vậy, muội thật sự hơi sợ hãi. Tỷ tốt như thế này mà Chu nhị lão gia lại... còn muội không biết gì cả, dù đại tỷ cầm tay chỉ dạy, muội cũng không học được bao nhiêu, tương lai muội xuất giá thì biết làm sao đây."
Tô thị chưa triển khai hết thủ đoạn thì cô nàng đã lọt lưới, đỡ cho nàng ta gợi chuyện, không khỏi cười tươi.
Hồ Ngọc Tiên càng tưởng tượng càng cảm thấy lấy chồng là bước đi cực kỳ mạo hiểm với nữ nhân trong thiên hạ. cô nàng thở dài: "Hây…nam nhân, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì thật sự không nhìn ra được tốt xấu. Giống như đại tỷ phu, ai ngờ được tỷ phu đối đãi với đại tỷ tốt không chỗ chê, nếu tất cả nam nhân trên đời đều như đại tỷ phu thì tốt biết bao."
Ánh mắt Tô thị lóe lên, đúng vậy, đại bá đúng thật rất tốt.
Phàm là nữ nhân nhìn thấy cách hắn đối đãi với Hồ Ngọc Nhu, đều hâm mộ rồi ghen tị. Hồ Ngọc Nhu có tài cán gì mà đáng được nam nhân đối xử tốt đến thế?
"Đúng đó. Đại tẩu quả thật khiến người ta ao ước không thôi. Chỉ là... trên đời này đâu ra nhiều nam nhân tốt như vậy?" Tô thị cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-chang-nam-phu-nay/970871/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.