Nguyên Nguyên trong miệng bà không phải ai xa lạ, đó chính là người đã treo cổ tự tử ở huyện Trường Châu vào mùa hè năm ngoái- Hồ Ngọc Nhu chân chính. cô nàng là trưởng nữ của thương gia họ Hồ, nhưng mẹ mất sớm, mẹ kế thì miệng nam mô bụng bồ dao găm, cha lại một lòng một dạ nghe theo bà ta, dù có chút tình thương với con lớn thì cũng không bào mòn sau nhiều lần dắt mũi của bà ta.
Nàng sống vất vả trong sự đày đạ của mẹ kế đến tuổi mười lăm, tưởng chừng chờ biểu ca trúc mã đậu thi hương thì nàng và biểu ca sẽ có cái kết viên mãn. Ngờ đâu, chờ nàng là cái bẫy của mẹ kế và tam muội, phải gả cho một người xa lạ.
Cho dù người ta có tốt đẹp đến đâu thì chung quy vẫn không phải biểu ca của nàng.
Sáng sớm ngày bị ép lên kiệu hoa, Hồ Ngọc Nhu đã hiểu, hết thật rồi, đành thôi khóc lóc và kết liễu cuộc đời. Có lẽ là nàng đến chết vẫn không cam lòng, hoặc là quá cố chấp với biểu ca, hoặc có lẽ là ông trời cũng không nhìn nổi cảnh nghiệt ngã của nàng, sau khi mở mắt ra lần nữa, nàng đã trở thành đại tiểu thư của phủ Túc Thân Vương ở Kinh thành -Lương Minh Nguyên.
Lương Minh Nguyên là đích trưởng tôn nữ của Túc Thân Vương, và là cháu gái duy nhất, mặc dù sinh ra nhược trí, nhưng vẫn được cả phủ yêu quý. Người phụ nữ cao quý trong trang phục lộng lẫy ngồi đây chính là mẹ ruột hiện tại của nàng, Lương đại phu nhân. Bà là người khốn khổ, chồng bà không may qua đời khi bà mang thai, sau này sinh ra một đôi long phượng, con gái thì sinh ra bị nhược trí, còn con trai thì mang số khắc cha khắc mẹ vừa lọt lòng, sau đó bị đưa ra khỏi phủ, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-chang-nam-phu-nay/970855/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.