Dã chiến trên bờ biển/ nhấp mông/ chủ động nuốt vào nhả ra dương v*t/ xoa bóp âm đế/ cắn đầu ti 
Dung Tuyết dỗ Trần Tấn xong xuôi, lại tự mình ngồi trước cửa một hồi. 
Hôm nay ngồi xe lâu cảm thấy nôn nao, chẳng chơi được gì, việc cũng không tìm được, còn mất toi tiền xe một chuyến. 
Trước kia Dung Tuyết đâu phải người sẽ vì tiền mà cảm thấy tội lỗi, trước khi cậu xuyên tới nơi này, nhào vào lòng mẹ làm nũng mấy câu là có ngay mấy trăm nghìn trong tài khoản, cầm tiền tiêu sài thoải mái, phải gọi là đắm mình trong trụy lạc, tự biết mình là con nhà giàu, đã thế còn đẹp trai. Cậu chưa bao giờ nghĩ tới loại da mặt dày như mình mà cũng có ngày phải buồn bã vì không cam lòng làm sâu gạo. 
Quả là không ai đoán trước được điều gì. 
Không biết có thể trở về không nữa. 
Cung phản xạ của Dung Tuyết có vẻ siêu dài, bây giờ mới lo tới vấn đề ấy. 
Ký ức cuối cùng trước khi xuyên qua đã bắt đầu mờ ảo, có khi chính là gì mà hậu chấn tâm lý chẳng hạn? Cơ chế tự bảo vệ vân vân mây mây... 
Dung Tuyết chỉ loáng thoáng nhớ được hình ảnh một chiếc xe van vượt đèn đỏ lao thẳng về phía cậu, thế rồi khi tỉnh lại cậu đã ở nơi này. 
Cậu chết rồi sao? Đệt, thế thì mẹ và bà cậu thấy thi thể cậu sẽ rất đau lòng, dù cậu không phải con một, nhưng dẫu sao cũng là bé út cục cưng của cả nhà... 
Dung Tuyết thở dài não nề, xụ miệng, tâm trạng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-chang-danh-ca-bi-cam/884571/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.