Nện trong chăn/ Bú ti/ chịch vợ yêu ná thở/ bắn vào tử cung/ Trướng hỏng mất/ dục tiên dục tử Cơn mưa kéo dài hơn Dung Tuyết dự đoán, rả rích tận ba ngày. Đất ngoài sân lầy lội nhớp nhúa, mầm cải đói khát đã lâu được tắm nước đã đời, đã gần no chết. Cổ chân bị trẹo mấy ngày trước đã hoàn toàn lành lặn, nhưng nhiệt độ trên đảo giảm đột ngột làm Dung Tuyết nhiễm lạnh, hôm nay đầu nhức mắt hoa, mê man chỉ muốn nằm ngủ. Tiếng mưa rơi lốp bốp bên tai, Trần Tấn bưng một bát cháo bón cho Dung Tuyết từng thìa nhỏ một. Dung Tuyết mở mắt, trong lúc mơ màng hình ảnh Trần Tấn đã hóa thành một người đàn bà ăn mặc sang trọng, cậu níu tay áo Trần Tấn, khóe mắt ửng đỏ, vẻ mặt hoang mang và thương nhớ: "Mẹ??" Trần Tấn hơi khựng lại, đưa tay lau miệng cho cậu. "Sao mẹ lại ở đây ạ... hu... con nhớ mẹ lắm..." Dung Tuyết vừa ôm eo vừa cọ loạn trong lồng ngực Trần Tấn, Trần Tấn lặng lẽ tránh đi một chút, đoạn đặt bát cháo lên bàn đầu giường. Nhịn ba ngày, còn cọ nữa sẽ nổi lửa mất. Dung Tuyết dính vào lòng Trần Tấn, miệng hết gọi mẹ lại đến gọi bà, cuối cùng ngay cả chú chó Đại Hắc cũng được nêu tên, hoàn toàn không biết Trần Tấn lúc này phải nhịn khổ đến độ nào. Ba phút sau, toàn thân Trần Tấn nóng ran, bắt đầu cởi áo khoác. Mười phút sau, Trần Tấn không nhịn được đè Dung Tuyết vừa gây họa dưới thân, cởi quần lót, dẫn tay Dung Tuyết cầm xiên xúc xích nóng hổi của mình, trong mắt Dung Tuyết, hình ảnh lại thành con chó mực to đùng nhà cậu bỗng móc chim ra, còn muốn bảo mình nắm! ...? Sao chim nó giống chim A tấn vậy? ?! "Đệt-----" Dung Tuyết kinh hãi thốt lên, giật lùi về sau, "Đại Hắc! Sao mày lại mọc chym của A Tấn!" Trần Tấn chảy giọt mồ hôi vô hình, nếu nói được thì chắc hẳn hắn đã sớm mở miệng chửi người. Chỉ thấy Dung Tuyết tránh xong lại rúc vào chăn, lẩm bẩm một câu "Lạnh quá", rồi ngoẹo đầu ngủ lăn quay. Ăn no rồi ngủ, thánh châm lửa. Trần Tấn nhìn thân dưới bừng bừng phấn chấn, đơ mặt chui vào chăn, ôm Dung Tuyết từ phía sau, dúi gậy th*t vào giữa đùi cậu, sau đó bất động. Dung Tuyết không sốt cao lắm, nhưng người vẫn nóng hơn bình thường. Trần Tấn kẹp gậy giữa hai chân cậu cũng được hưởng sái nhiệt độ khoan khoái, hắn nhắm mắt, cảm thấy không tệ lắm. Hai người đánh một giấc đến hơn bốn giờ chiều, mưa tạnh trời quang, cuối cùng cũng hửng chút nắng chiều. Lúc mới tỉnh giấc Dung Tuyết còn đang rất ngơ ngác, bởi vì giữa hai cánh mông trần giấu trong chăn của cậu đang kẹp một thứ chày cối bán cương, dâm dục, quá dâm dục! Giờ thì thật sự là không khai trai thì thôi, chứ một khi khai trai là không còn đường quay đầu luôn nữa. Dung Tuyết nghĩ bụng, chắc cái này chính là sự tra tấn ngọt ngào ha! Trần Tấn thấy cậu tỉnh, bèn áp trán đo nhiệt độ cơ thể, thấy không sốt nữa mới thở phào. Dung Tuyết cười khúc khích, thò tay xuống đùi, xoa xoa quy đầu to sụ của Trần Tấn, nhẹ nhàng gọi: "A Tấn..." Trần Tấn như ngừng thở. Dung Tuyết đẹp trai vô cùng, là người đẹp nhất Trần Tấn từng nhìn thấy, nơi nào nơi đấy đều tinh xảo như búp bê, thêm hay bớt dù chỉ một phần đều không thể mang lại ý vị hoàn mỹ thế này. Cậu hướng ánh nhìn ngây thơ mà mị hoặc về phía Trần Tấn, tựa như tiểu yêu tinh dụ dỗ quân vương trong bức họa, xen lẫn nét dễ thương là vẻ tinh nghịch quyến rũ, không chút ẻo lả yếu mềm. Trần Tấn hôn cậu, lật mình nằm đè lên cậu, rồi lại hôn xuống từng tấc da thịt trên cơ thể cậu. Dấu hôn lần trước còn chưa biến mất đã mút ra dấu mới, khiến cho nước da trắng ngần lấm tấm cảnh xuân. Môi ghé sát hai quả thù du trước ngực cậu, đầu lưỡi gẩy nhẹ, nhận thấy người dưới thân khe khẽ run lên, hắn hết sức hài lòng, bắt đầu vùi đầu trêu ghẹo, cắn mút như bú sữa. dương v*t chọc thẳng dưới đùi, thi thoảng lại cắm vài ba cái nhợt nhạt, không đi vào, mà chỉ khiêu khích, mê hoặc cậu. "Vào đi... A Tấn..." Thân thể Dung Tuyết nóng râm ran, sốt ruột ôm hông Trần Tấn, "Đừng cọ..." Mấy ngày vừa rồi vì chăm lo cho sức khỏe Dung Tuyết, nên hai người cũng chỉ vờn nhau, không dám chơi súng thật đạn thật, đến giờ Trần Tấn đã nhịn sắp hỏng luôn rồi. Hắn không vụng về như lần đầu hành sự nữa, mà Dung Tuyết thì vẫn chặt như thuở nào, mỗi lần đều kẹp cho hắn muốn dừng mà không được, cảm giác động nhẹ cũng muốn bắn, phải nhẫn rất lâu, nhấp nhô xuyên người cậu, cảm nhận khoái cảm đến từ thái độ phục tùng khi bị dục vọng chi phối của đối phương. Hơi nhổm người lên là có thể nhìn thấy đôi gò má xinh đẹp, cơ thể hai người xoắn xuýt vào nhau, phủ một lớp chăn bên ngoài, chăn thở phập phồng, âm thanh bốp bốp ẩn giấu bên trong, tiếng chất lỏng xì xụp cũng không phát ra quá lộ liễu. "Ưm... A... A Tấn... sướng... sướng ghê... ha..." Dung Tuyết bỏ quên mắc cỡ mà thốt lên những tiếng rên rỉ mất hồn, giọng nói của cậu mà được ghi âm đăng lên mấy trang phim đen thì lượt view cũng phải tăng cao lắm, đảm bảo không kém gì video lộ da lộ thịt. Suy cho cùng đồ không được ăn mới là đồ ngon nhất. Mà hai người bọn họ ấy à, chỉ nghe mình âm thanh đã hình dung ra được bọn họ làm tình kịch liệt thế nào, người khác nghe không thôi cũng có thể tự thẩm đến bắn. Ở thời đại nhiều số 0 khó tìm số một của cậu, số 1 mạnh thế này, kiếm đâu ra cơ chứ. Bằng vào khuôn mặt, cơ bắp, khoai to của Trần Tấn, đặt vào giữa đám người giàu có bọn họ, chắc chắn sẽ có hàng khối anh chị đòi bao nuôi, sẽ được vô số nữ đại gia và số 0 lẳng lơ yêu thích, đẹp trai hơn cả mấy anh Nga! Hì hì, nhưng bây giờ người này đã thuộc về cậu rồi. "A Tấn giỏi quá..." Dung Tuyết ôm cổ Trần Tấn, liếm liếm yết hầu hắn, "Ưm... ha... tuyệt lắm... rất sướng..." Vừa mới ốm dậy mà Dung Tuyết đã buông thả bản thân điên loạn rồi. gậy th*t phụt phụt bên trong âm đ*o co rút, đâm liên tục lên miệng tử cung, miệng tử cung của người song tính hơi mềm, bên trong như có lực hút vô hạn, Trần Tấn nóng lòng muốn thử cắm vào. Đối với Dung Tuyết nơi đó cũng là một điểm G khác, khác với khoái cảm đem lại khi đụng phải tuyến tiền liệt, nơi này đụng nhẹ cũng khiến cậu thất thần hồi lâu, toàn bộ âm thanh bị chặn lại bên ngoài, không nghe không nhìn không ngửi được bất cứ thứ gì, chỉ có cảm giác sung sướng lộng hành, chính là cái loại sướng lâng lâng. Cậu thích cảm giác bị bức ép không ngừng như thế, toàn thân đắm chìm trong cơn êm ái của tình yêu. "Nhanh chút... Chồng à... ưm... a... chọc vào rồi... chọc vào trong rồi... hức..." Trần Tấn bị tiếng gọi của cậu câu sạch hồn phách, bỗng dưng vận sức như phát điên, đường cong bắp thịt rắn chắc tuyệt đẹp, giường gỗ đung đưa, phát ra tiếng vang kẽo kẹt thẹn thùng. Dung Tuyết ngày càng thở dốc, thân thể cứ chốc lại bay lên tầng mây rét lạnh, chốc lại rơi vào nước suối ấm áp, bị giã không ngừng lại ngã xuống trần gian, bị lay động, bị mài mòn ghê gớm. Tiếng rên rỉ mỗi lúc một lớn, rồi bỗng tiêu tan, tốc độ của Trần Tấn quá nhanh, không bao giờ biết mệt như bị gắn động cơ, Dung Tuyết bắt đầu không chịu nổi sự kích thích này, chống hai cánh tay mềm nhũn từ chối hắn, mắt cậu nhắm nghiền, nước mắt ấm áp chảy xuống bên tai. "A Tấn... không được... a... nhanh quá... a a... xuyên hỏng mất... đừng mà... hưmm..." Sao có thể xuyên hỏng được chứ, Trần Tấn cảm thấy lỗ nhỏ này có nhồi thêm một cây gậy th*t nữa cũng không hỏng được, rõ ràng là khít vô cùng, kẹp cho hắn muốn bắn từng giây từng phút, nhưng lại cực kỳ co giãn, một ngón tay nhét vào bị kẹp chặt, mà một chiếc gậy th*t nhét vào cũng bị kẹp chặt, dù Trần Tấn chưa làm chuyện này trước đó, nhưng hắn cũng hiểu loài bướm nhỏ này phải là đỉnh của đỉnh. Không khô không rít, như suối nguồn dùng hoài không cạn, mà nước nôi còn sạch sẽ thơm tho. "Chậm chút... hức... ưm..." Bờ môi quấn quýt, Trần Tấn mút môi Dung Tuyết, hai túi trứng nặng trịch nện đùng đùng phía dưới âm hộ, quất đỏ ửng làn da trắng ngần. Khoái cảm dồn dập trào lên, Dung Tuyết thấm đẫm mồ hôi mỏng, làn da trơn mướt. Cậu run rẩy nghiêng đầu thở hắt, thân thể co giật, lỗ nhỏ bỗng rụt một cái, luồng chất lỏng trong suốt tuôn ra từ sâu trong âm đ*o, đầu óc cậu mê man, dục tiên dục tử, cả người tê tê, thoáng chạm một cái đã sướng như bị giật nhẹ. Trần Tấn đè nén cơn sảng khoái khi dương v*t được xoa bóp, tiếp tục giã điên loạn, chất dịch trong suốt tuôn trào ồ ạt, Trần Tấn vừa thở dốc vừa dồn sức cắm sâu. Dung Tuyết cuộn tròn đầu ngón chân, tóc tai tán loạn, đôi mắt ướt nhẹp, cánh tay âu yếm khoác lên vai Trần Tấn, liên tục gọi giường đầy dâm đãng. Tiếng nước òm ọp ngày một rõ. Trần Tấn đâm một cú thật sâu, run rẩy cắm gậy th*t vào miệng tử cung, bắn thẳng tinh dịch vào bên trong, Trần Tấn nghiến răng thở hắt, mồ hôi nhỏ xuống ngực Dung Tuyết, quả là say sưa, quả là sung sướng. ... Hôm sau, mưa tạnh hoàn toàn. Buổi sáng Trần Tấn không gọi cậu dậy mà ra biển một mình, Dung Tuyết cảm thấy hơi mất mát, nhưng phấn chấn trở lại rất nhanh, bởi cậu có thể tranh thủ thời gian lên thị trấn tìm việc! Lúc bấy giờ đang lưu hành phim ảnh võ thuật, Dung Tuyết không biết trong thị trấn có võ đường nào không, nếu có thì cậu có thể thử xin một chân cũng không tệ. Mặc dù lấy khả năng của cậu thì không thể đánh thắng một người đàn ông cường tráng như Trần Tấn, nhưng đánh mấy bài quyền vẫn không thành vấn đề, không đến mức vô dụng. Bác Lý nhà bên vừa khéo cần đi chợ trên trấn, thấy Dung Tuyết định ra ngoài, bèn gọi Dung Tuyết lên luôn xe lừa kéo nhà mình. Dung Tuyết không từ chối, cậu chưa ngồi loại xe này bao giờ, cảm thấy vô cùng mới mẻ. Dọc đường đi bác Lý trò chuyện không ngừng, may gặp Dung Tuyết cũng là người dễ kết thân, cậu bèn nhân cơ hội hỏi bác có biết trong trấn có võ đường nào không. "Để làm cảnh hả? Không có đâu. Người mình đánh cá làm ruộng, học cái đó không để làm gì." Bác Lý khoát khoát tay, "Hồi xưa trên trấn cũng từng mở lớp dạy võ, bảo là cho trẻ con học cho khỏe mạnh, bác thấy vô dụng, ra khơi đã mệt lắm rồi, ai còn hơi sức đi học cái đó nữa." "Vậy thì lớp võ đấy có còn không ạ?" Bác Lý lắc đầu: "Đóng cửa từ hai năm trước rồi, nghe đồn không kiếm đủ để trả tiền thuê nữa." Dung Tuyết lặng người, trái tim nhiệt huyết lạnh đi quá nửa. Cậu vốn định tìm việc trên thị trấn, sao cho khi Trần Tấn ra khởi trở về là cậu cũng vừa vặn tan làm, nhưng với tình hình hiện giờ, đại khái chỉ có thể tìm việc ở các huyện thành ngoài đảo. Đường xá xa xôi, cậu không muốn tách khỏi Trần Tấn lâu... Không được, không thể thiếu ý chí vậy được! Xe lừa chạy nhanh hơn người, chớp mắt đã lên đến thị trấn, Dung Tuyết xuống xe phủi bùn đất đôi chút: "Bác, cháu lên huyện một chuyến, khả năng sẽ về hơi muộn, khi nào bác thấy A Tấn về, bác giúp cháu nhắn với anh ấy một tiếng được không bác." Bác gái Lý nhiệt tình nhận lời: "Được, cháu lên huyện làm gì?" "... Cháu xem xem có tìm được việc gì không ạ." "Thế cháu cẩn thận không tìm được đường, đường lên huyện mỗi ngày chỉ có hai chuyến xe thôi, cẩn thận trễ giờ đấy cháu." "Vâng cháu cảm ơn bác ạ!" Dung Tuyết vẫy tay tạm biệt rồi chạy mất. ... Dạo gần đây Trần Tấn đánh cá rất khỏe, có lẽ là vì có ý chí nuôi sống gia đình, cũng có thể là do một vài nguyên nhân khác, thế nên một lần tung chài phải được gấp đôi ngày trước, hiển nhiên tiền kiếm được cũng nhiều gấp bội. Thịt bò khô và kẹo cứng mua lần trước đã ăn xong, lần này Trần Tấn lại mua thêm chút ít, xách cả bánh quy về, còn hẹn người ta ngày mai đến nhà mình đào giếng. Từ khi bị Dung Tuyết thu hút, 'nhà' không còn là nơi hắn bài xích nữa, bởi vì nhà mới có gia đình của hắn. Hắn nghĩ, cuộc sống về sau sẽ càng ngày càng êm ấm. Nhưng khi hắn về nhà đẩy cửa, phát hiện đèn đóm tối om, không thấy mặt mũi Dung Tuyết, hắn mới nhận ra tất cả hạnh phúc của hắn phải được dựng trên điều kiện có Dung Tuyết ở bên, rất mong manh, dễ vỡ. Trần Tấn đoán được Dung Tuyết đi đâu, hắn vờ như không xảy ra chuyện gì, khi bác gái Lý tới nhà thậm chí hắn còn ung dung hái ít mướp cho bác. Nhưng phiền muộn vẫn một mực cắm rễ trong lòng không xem nhẹ được. Hắn nghĩ, nếu Dung Tuyết thật sự muốn đi, thì hắn có thể ngăn cậu được không? Hắn sẽ ngăn được sao? Hắn không biết rốt cuộc cậu đến từ đâu, cuối cùng sẽ rời đi hay biến mất. "A Tấn! Em về rồi-----" giọng nói lảnh lót đầy mừng rỡ của thiếu niên vang lên phía ngoài sân, trong chốc lát đã tung tăng chạy vào nhà. Trần Tấn không bật đèn, trông như ác quỷ ẩn nấp bên bờ u ám, một thân rét buốt ôm chặt thiếu niên vào lòng. Trần Tấn cắn lên gáy cậu, nghe tiếng đối phương kêu đau mới chịu dừng, rồi liếm khẽ, giống hệt ma cà rồng chuẩn bị dùng bữa. Dung Tuyết bị tưởng tượng của mình dọa hãi, cậu hít thở sâu, giọng hơi dè dặt, "A Tấn... anh sao thế?" Trần Tấn ôm cậu rất chặt, không nói. "Ể? Hay là bác Lý quên nhắn với anh em lên huyện rồi? Anh tưởng em chạy mất sao?" Trần Tấn lắc đầu, hắn chỉ là sợ sệt vô cớ. "Vậy thì sao thế?" Dung Tuyết nhíu mày. Chẳng lẽ... chẳng lẽ... hừmm... Hẳn không phải như mình nghĩ đấy chứ? Cậu thấp thỏm: "A Tấn, có phải anh không muốn em lên huyện tìm việc không?" Trần Tấn hít sâu, cắn răng, quyết định ích kỷ một lần, gật đầu khe khẽ. "Thật vậy hả?" Dung Tuyết vùng ra khỏi ngực hắn, thở phào, "Em không tìm nữa, dọc đường em đã nghĩ ngợi hồi lâu, em cảm thấy em không nỡ rời xa anh, cuối cùng chỉ mua hai túi bỏng về. Nhắc lại nhớ, còn tốn mất tiền xe." Nghe đến đây, Trần Tấn trở nên vui vẻ bằng tốc độ mắt thường thấy được, ngay cả khóe miệng cũng không mím chặt như bình thường nữa. Dung Tuyết trông thế yêu chết, ôm eo Trần Tấn, ngẩng đầu cười tít mắt: "? Anh làm gì mà dính người dữ vậy." . truyện xuyên nhanh Trần Tấn bẹo má cậu một cái, đúng là không biết xấu hổ, cái cậu dính người nhất còn đi chê người ta dính người cơ đấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]