Editor: Uniirr
Khuôn mặt quen thuộc của Trình Nghệ Đông xuất hiện trong tầm mắt, Khương Hân mới trọng sinh được mấy ngày, lại nhìn thấy hắn thì những ký ức bị vùi vào nơi sâu thẳm đột nhiên như phá tan miệng cống ùa vào trong đầu cô. Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy mỏng, gật đầu rũ mí mắt, nghe tiếng bước chân đi qua giường bệnh.
Kiếp trước, người nam nhân này chứng kiến tất cả bất hạnh cùng bi thảm của cô, nhìn thân thể cô bị tàn phá bất kham nằm trên giường bệnh, trên xe lăn mà sống tạm. Khi đó cô là phế vật, hàng năm mặc tã, là người đáng buồn đang tồn tại trên thế giới này.
Hắn không cho cô chết, hắn làm cô tồn tại, cô vẫn luôn cảm thấy đây là tra tấn.
Trình Nghệ Đông quan tâm Mạnh Húc “Cảm giác thế nào?”
Khương Hân từ trên ghế đứng lên, tránh qua bên cạnh, nghe Mạnh Húc đáp lời “Không có việc gì, tiểu phẫu thuật mà thôi.”
Nói xong hắn giới thiệu Khương Hân “Đây là bạn ngồi cùng bàn của cháu, Khương Hân.”
Ánh mắt nhìn cô gái rồi gật đầu, lông mi tinh mịn nhỏ dài, cái trán trơn bóng. Thoạt nhìn thực ngoan, cúi đầu chào hỏi “Chào chú.”
Cái dạng này, giống như cô gái thẹn thùng sợ người lạ.
Tuy Khương Hân vẫn luôn cúi đầu, nhưng khi cô quay đầu nhìn thấy hắn, Trình Nghệ Đông đã nhìn ra cô gái này là người mặc váy trắng ngồi bên hồ Tiên Hạc.
Cũng không cần cố tình nhớ, nhưng lần thứ hai gặp mặt lập tức nhận ra.
Trình Nghệ Đông là người đã trải qua mưa gió, năng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-cha-nuoi-cua-giao-ba/1192829/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.