Editor: Uniirr
Khương Hân buông bút, nhìn từ đầu tới cuối một lần, cảm thấy mỹ mãn đem notebook màu lam gấp lại, nằm trên bàn nhắm mắt chuẩn bị nghỉ trưa.
Trước khi Diệp Mạn và Lệ Trần có giao thoa, sinh hoạt của cô vẫn luôn đơn giản vui vẻ. Có một gia đình bình thường nhưng hoàn chỉnh, bạn thân xinh đẹp tri kỷ, thành tích học tập của mình cũng không tồi, nhân duyên ở trong trường rất tốt.
Mỗi ngày trừ lúc ăn cơm, ngủ, học tập, nghe chuyện bát quái, không có chuyện gì phiền não.
Cô thích sinh hoạt khi đó, cũng thích chính mình trước kia, thanh xuân có sức sống, thực đáng yêu.
Gối lên cánh tay nhắm mắt lại, ngẫm lại hiện tại chính là lúc trước, Khương Hân nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ. Đây không phải giấc mơ, nếu phải thì cô khẩn cầu giấc mơ này cho cô mơ hết một đời người lại tỉnh dậy.
Thời điểm Khương Hân từ trên bàn ngồi dậy, mộng mị, cô vẫn đang học cao nhị.
Diệp Mạn tựa hồ đã tiếp nhận chuyện cô đơn phương tuyên bố kết thúc mối quan hệ, thay đổi chỗ ngồi, cũng không chủ động tìm cô, gặp mặt không chào hỏi, xem cô như không khí.
Hành vi của Diệp Mạn làm Khương Hân nhẹ nhàng thở ra, vì mình đã thoát khỏi Diệp Mạn cùng Lệ Trầm mà cảm thấy thả lỏng.
Ngay lúc này, quan hệ bạn bè giữa các cô tuy rằng kiên cố thâm sâu, nhưng trong hai người có một người muốn kết thúc, thì tuyệt giao cũng chỉ là chuyện một phút đồng hồ mà thôi.
Một lần nữa trở lại năm mười bảy tuổi, Khương Hân đối với sinh hoạt vườn trường thích ứng rất nhanh. Tri thức trong sách giáo khoa cô cũng không có cảm giác xa lạ hay đau đầu. Mấy năm cô ngồi xe lăn, chuyện gì cũng làm không được, chỉ có một ngón út hoạt động được, không có việc gì thì dùng máy tính đọc sách.
Kiếp trước không thể tham gia thi đại học, là sự nuối tiếc nhất trong lòng cô, cho nên cô thường xuyên chôn mình trong đống sách vở. Có thể tiếp xúc với những tri thức quen thuộc, cô mới cảm thấy mình sống cũng không tuyệt vọng.
Mấy ngày nay mây đen bao trùm, trời bắt đầu đổ mưa nhỏ. . Đam Mỹ Hài
Trải qua mấy ngày ở chung, Khương Hân cùng bạn ngồi cùng bàn mới Mạnh Húc quan hệ rất tốt. Cô và Mạnh Húc đều là những người dễ nói chuyện nhất lớp, hai người lại ngồi cùng bàn, muốn cố ý không tốt đều rất khó.
Khương Hân sẽ giảng đề cho Mạnh Húc, Mạnh Húc sẽ đem kẹo chia cho Khương Hân ăn.
Trước khi trải qua tao ngộ bị thảm, Khương Hân là tiểu tham ăn, thích kẹo, bánh quy, bánh mì, điểm tâm ngọt,... chỉ cần có đồ ăn ngon là cô đã hạnh phúc cả ngày. Bằng không cũng không dưỡng đến trắng trẻo mập mạp như vậy.
Buổi tối sau khi tan học, thời điểm Mạnh Húc thu thập sách vở nói với cô: “Nhà tôi có bánh quy nhập khẩu, ngày mai tôi mang cho cậu ăn.”
Khương Hân ngượng ngùng, vội vàng nói: “Không cần không cần, nhà tôi cũng có bánh quy.”
Mạnh Húc càng muốn mang cho cô “Bánh quy nhà tôi ăn rất ngon.”
( Dụ dỗ người ta vậy á:((( Đồ quá đáng)
Nhưng thứ sáu ngày hôm sau, Mạnh Húc không đi học.
Không biết vì sao không tới, Khương Hân nghĩ chắc hắn sinh bệnh hoặc trong nhà có chuyện, không có nhiều thời gian quan tâm. Có bánh quy nhập khẩu hay không cô cũng không để trong lòng, cô chuyên tâm học tập.
Buổi tối, Khương Muội ở trường học không về nhà. Thứ bảy ba mẹ Khương đều có việc bận, để Khương Hân một người ở nhà.
Cô ở nhà đọc sách, cảm giác mệt thì lấy notebook viết phương pháp ra, cầm notebook đi vào phòng bếp chế bình xịt hơi cay.
Chế biến hơn một giờ, đun xong vớt cặn ớt bên trong, đặt vào trong chén để lạnh.
Cô sợ không đủ cay, không bỏ nhiều nước, nhưng bỏ rất nhiều ớt cay, ớt tươi cùng bột ớt trộn lẫn vào nhau, tắt bếp ngửi một ngụm, quả thực cay đến mức linh hồn đều muốn bốc khói thăng thiên.
Khương Hân bị mùi cay sặc lên ho khan, thời điểm để lạnh, đi vào phòng ngủ tìm một lần, trong ngăn kéo trên bàn trang điểm của mẹ Khương tìm thấy một lọ nước hoa rỗng. Lọ nước hoa không cồng kềnh, sử dụng vừa vặn tốt.
Cô cầm lọ nước hoa vào phòng bếp rửa sạch sẽ, dùng khăn giấy lau khô, lại đem nước để lạnh vào lọ.
Đại công cáo thành, cô cầm về phòng.
Tuy rằng thời điểm chế tác đã ngửi qua, nhưng cô vẫn muốn thử xem hiệu quả. Tìm tới tìm lui, tìm được một tờ giấy A4, cầm lọ nước hoa phun lên giấy. Phun xong cô để tờ giấy tới gần, mới gần một chút, đôi mắt đã cảm nhận được sự bỏng cháy.
Cô vội vàng đem tờ giấy ném văng ra —— a, thật sự cay đôi mắt!
Hiệu quả không tồi, Khương Hân vừa lòng ngồi trở lại bàn học, đem lọ nước hoa đặt qua một bên, tiếp tục đọc sách, làm bài tập củng cố tri thức.
Không biết Khương Muội trở về, đến khi Khương Muội mở cửa phòng, cô mới biết.
Hơi nghiêng đầu nhìn Khương Muội đi vào, nghe cô ấy hỏi: “Ba mẹ đâu?”
Khương Hân nói: “Đều có việc, đã ra ngoài.”
Khương muội ngửi ngửi “Em ăn cái gì? Vị lại cay như vậy?”
Khương Hân liếc mắt nhìn thùng rác có tờ giấy mình phun thử hiệu quả lại nhìn Khương Muội “Không ăn cái gì.”
Nói xong lại cúi đầu, tiếp tục đọc sách.
Cô cùng Khương Muội không thân lắm, ít nhất không có thân như cô và Diệp Mạn. Chị em hai người từ nhỏ tính cách đã không hợp, kém hai tuổi làm như kém nhau mười tuổi tám tuổi không bằng, thường xuyên đánh nhau, bởi vì những chuyện nhỏ.
Đương nhiên, đều là Khương Hân bị Khương Muội đánh.
Tính cách của Khương Hân mà xảy ra mâu thuẫn thì đều là cô có hại, dưỡng đến béo một chút cũng vô dụng. Ở trước mặt Khương Muội có tính cách thô bạo tính tình xú, cô chỉ có thể bị khi dễ.
Khi Khương Muội tạc mao, có đôi khi mẹ Khương cũng sợ.
Xem Khương Hân bắt đầu học tập, Khương Muội lười ngốc trong phòng cô, xoay người đi ra ngoài. Nhưng còn chưa đi đến cửa, ánh mắt đột nhiên nhìn lọ nước hoa bên cạnh chồng sách vở. Biết Khương Hân không thích thứ này, cô ấy duỗi tay cầm lên, nhàn nhàn nói: “Trộm dùng nước hoa của mẹ? Em có……”
Thời điểm Khương Hân ngẩng đầu lên nói Khương Muội đừng cầm, nhưng nhìn thấy Khương Muội làm cái gì, cô đột nhiên mở to hai mắt.
“A!!!”
Khương Hân hoảng hốt từ trên ghế đứng lên “Không phải nước hoa mà là bình xịt hơi cay!”
Đại tỷ chị xịt lên mặt làm cái gì a?!
Khương Muội bị cay đến thét chói tai điên cuồng gào thét, đau đến mức muốn nổ mạnh.
Khương Hân không dám trì hoãn, vội vàng lôi Khương Muội đi toilet dùng nước rửa đôi mắt, rửa xong lại không yên tâm, lấy cặp sách đỡ Khương Muội đi ra tiểu khu gọi xe taxi, đi bệnh viện gần nhất, trực tiếp đăng ký khám mắt.
Đôi mắt là địa phương phi thường mẫn cảm, Khương Muội chỉ cảm thấy mình muốn chết, thống khổ mà hừ hừ một đường.
Đến khoa mắt, bác sĩ lại dùng nước lại rửa đôi mắt thêm một lần, cô ấy lại nói mình còn trẻ không thể chết, ba mẹ Khương sẽ là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cho nên cô ấy muốn nằm viện.
Khương Hân sửa đúng cho cô ấy: “Tóc của ba mẹ còn chưa có trắng đâu.”
Khương Muội nhịn cảm xúc táo bạo xuống, cắn răng “Khương! Nhị! Ngốc! Đi làm thủ tục nằm viện!”
Khương Muội tích mệnh, không muốn bị mù, phải đợi bác sĩ kiểm tra đôi mắt của cô ấy thật sự không có việc gì, không có cảm nhiễm giác mạc linh tinh, lại cho xuất viện.
Khương Hân biết tính của Khương Muội, nghe lời, chạy đi làm thủ tục nằm viện, lại đỡ cô ấy lên giường bệnh nằm.
Kỳ thật sau khi rửa đôi mắt Khương Muội đã có thể mở mắt, nhưng Khương Hân cũng không rõ, sợ cảm nhiễm, hoặc tạo thành thương tổn khác, cho nên nghe theo Khương Muội.
Đỡ Khương Muội đến phòng bệnh nằm, cô đi toilet.
Từ hành lang đi tới đại sảnh, đột nhiên nhìn thấy mấy bạn học cùng lớp. Cô chưa kịp mở miệng, bạn học đã kêu cô, hỏi: “Cậu đến thăm Mạnh Húc sao?”
Khương Hân có điểm ngốc “Mạnh Húc như thế nào?”
Cô giống như không biết, một nữ sinh nói: “Ngày hôm qua Mạnh Húc không đi học, hắn được chuẩn đoán là bị viêm ruột thừa, ở chỗ này làm phẫu thuật, chúng ta tới thăm hắn, cậu không biết?”
Khương Hân đúng là không biết, lắc đầu.
Bất quá rất có duyên phận, cô ở chỗ này gặp phải bạn học, vừa vặn cùng các cô đi thăm Mạnh Húc. Bọn họ xách theo giỏ trái cây, thực lễ phép không ầm ĩ mà đến phòng bệnh của Mạnh Húc, cùng hắn nói chuyện, biểu đạt một chút quan tâm.
Bọn họ ở phòng bệnh ngốc không lâu, đưa đồ biểu đạt sự quan tâm, liền đi ra phòng bệnh tính toán đi chơi.
Khương Hân bởi vì Khương Muội còn đang nằm bệnh viện, không thể đi, khi đi WC xong, sau đó trở về phòng bệnh của Khương Muội, ngồi bên cạnh giường bệnh, cho cô ấy niết mình.
Đến buổi tối 7 giờ, ba mẹ Khương chạy đến bệnh viện. Biết được Khương Muội nằm viện thì rất khẩn trương, cho rằng xảy ra đại sự. Đến bệnh viện nhìn thấy Khương Muội không thương không bệnh, thở phào nhẹ nhõm.
Khương Muội thoạt nhìn không có gì trở ngại, bất quá mẹ Khương cảm thấy để bác sĩ kiểm tra đôi mắt không cảm nhiễm lại tương đối yên tâm, thủ tục nằm viện đều đã làm, ở một đêm thì ở một đêm đi.
Mẹ Khương hỏi chuyện, Khương Muội lười nhác dựa vào giường bệnh “Khương Nhị ngốc muốn mưu sát con, để kế thừa toàn bộ tài sản của nhà chúng ta.”
Khương Hân: “……” Nhà các cô có tài sản?
Mẹ Khương lại hỏi Khương Hân: “Hân Hân con làm bình xịt hơi cay để làm gì?”
Khương Hân nghĩ một chút “Luyện trù nghệ.”
Khương Muội: “……” Em gái của cô ấy thật ngốc.
Buổi tối Khương Muội không cho ba mẹ Khương lưu lại, mà đem đầu sỏ gây tội Khương Hân giữ lại. Thời điểm đôi mắt cô ấy không thoải mái, kêu Khương Hân đi tìm bác sĩ hoặc hộ sĩ tới nhìn cô ấy.
Khương Hân đều nghe cô ấy, bưng trà đổ nước, kêu bác sĩ, sau đó thời điểm cô ấy không phân phó thì đi phòng bệnh thăm Mạnh Húc.
Giải phẫu viêm ruột thừa là tiểu phẫu thuật, Mạnh Húc không có suy yếu lắm.
Khương Hân ngồi bên cạnh nói chuyện với hắn, thứ sáu lão sư nói nội dung gì đều tóm tắt nói cho hắn một lần, sau đó nói: “Không có nhiều nội dung, cậu không cần lo lắng, chờ cậu khỏe mạnh trở lại trường học, tôi sẽ giúp cậu bổ túc.”
Thành tích của cô không kém, chủ yếu vì từ nhỏ lấy Khương Muội làm mục tiêu, học tập vẫn luôn nghiêm túc, năng lực lĩnh ngộ cũng cao, bổ túc cho Mạnh Húc thì không thành vấn đề.
Mạnh Húc còn nhớ rõ mình đã đáp ứng mang bánh quy, nói: “Chờ tôi khỏe, tôi lại đem bánh quy cho cậu.”
Khương Hân xua tay “Không cần.”
Mạnh Húc lại muốn nói, nhưng không nói ra được, ánh mắt dừng ở cửa phòng bệnh, gọi một tiếng: “Cậu.”
Khương Hân theo tầm mắt hắn mà quay đầu lại, nhớ phải nhường chỗ, kết quả ánh mắt bất định, cả người cô đều ngây ngẩn, sắc mặt bỗng dưng trắng bệch, vội vàng quay đầu thu hồi ánh mắt.
Nam nhân từ cửa phòng bệnh đi vào cao lớn tuấn lãng, khí chất lỗi lạc, cô quen biết.
Là người giám hộ hợp pháp của Lệ Trầm —— Trình Nghệ Đông.