Dừng một chút, hắn lại nói tiếp: "Hơn nữa, có lẽ tình trạng hiện giờ chính là điều người ta mong muốn thì sao? Biết đâu người ta còn không kịp cảm ơn ta, làm gì còn đến gây phiền phức."
Lai Kim nghe vậy mặt mày ngơ ngác.
Phong Hạc từ từ dẫn dắt: "Ngươi nghĩ xem, nếu thật sự là vật quan trọng, sao lại phái một nha hoàn nhỏ đến cầm cố?"
Lai Kim vẫn ngơ ngác, "Vì sao ạ?"
"Ngươi lại nghĩ xem, trước đây tiệm chúng ta đã từng làm mất đồ bao giờ chưa?"
Lai Kim lắc đầu, "Đây là lần đầu tiên."
Phong Hạc nói: "Vậy thì đúng rồi, người ta đang coi chỗ này của chúng ta là chỗ câu cá đấy!"
Lai Kim gãi đầu, vẫn không hiểu lắm, nhưng có một chuyện cậu ta khá để tâm, "Đồ đã mất rồi, chúng ta không báo quan sao? Cứ thế bỏ qua à?"
Vừa dứt lời, cả căn phòng chìm vào im lặng.
Một lúc lâu sau, chỉ thấy Phong Hạc chậm rãi bóp nát một hạt đậu phộng giữa ngón tay cái, dịu dàng nói: "Sao có thể bỏ qua được, đồ của ta đâu phải dễ ăn như vậy."
Nói rồi hướng Lai Kim mỉm cười, "Hai ngày nữa ta phải ra ngoài, ngươi phải trông coi tiệm cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-bieu-ca-thanh-lanh/3726469/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.